Sở Thần thẫn thờ bước chân vào nghĩa trang phía Bắc thành phố, nơi mà ngày trước dù Diệp Tiểu Hii có lôi kéo thế nào vào ngày Tiết Thanh Minh hắn cũng sẽ không mẩy may quan tâm mà đi cùng cô ấy để thăm người ba vợ của mình. Nhưng bây giờ người nằm sâu nơi đáy mộ là cô ấy, người hắn đã bỏ lỡ không phải 6 năm tuổi trẻ hay 2 năm hôn nhân mà là cả đời. Hắn hối hận, hắn tiếc nuối, vì sao không nhận ra sớm một chút có lẽ cô ấy sẽ không cam tâm đau đớn một mình, bây giờ cho dù hắn có hối hận như thế nào đi nữa thì Diệp Tiểu Hi cũng không thể nào sống lại cười nói nói với hắn nữa rồi...
Trên tay hắn ôm một bó hoa huệ trắng, màu trắng của sự ly biệt mang đầy tang thương, mất mác. Hôm nay là Tiết Thanh Minh, ngày này của 4 năm về trước cô ấy đã một mình đến đây tặng hoa cho ba mình và rồi lặng lẽ tâm sự kể lể về một cuộc sống hôn nhân không có hạnh phúc của cô ấy nhưng trên gương mặt xanh xao của cô ấy không hề hiện lên một tia đau đớn nào cả, ấy vậy mà năm nay nơi này không còn bóng dáng cao gầy khoác lên vai chiếc áo khoác đen đứng tần ngần trước ngôi mộ đã xanh cỏ nữa mà thay vào đó là hắn. Hắn bây giờ mới thấm thía được như thế nào là chỉ có mất đi mới biết hối tiếc, bóng dáng hắn đơn bạc đứng trước ngôi mộ khắc rõ sâu cái tên "Diệp Tiểu Hi", trên bia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-ly-hon-roi-anh-a/1992399/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.