Lưu Thanh An như một con rắn nhỏ nhưng đầy nguy hiểm, giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng như một thiếu niên ngây thơ không biết sự đời, nhưng trong lời nói đó...lại toàn những điều hung ác không thể tưởng.
Cánh cửa tầng sân thượng đóng sầm lại, Lưu Thanh An một lần nữa hỏi.
" Tôi hỏi cậu lại lần cuối, cậu có chịu buông tha cho Nghiêm Khiết không ? Nếu biết điều thì cậu sẽ sống yên, còn nếu không biết điều thì tự hiểu hậu quả mình phải nhận."
Đứng trước một Lưu Thanh An ranh mà, Tĩnh Hi không khác gì một con cún nhỏ bị dồn ép vào đường cùng. Cậu sợ hãi lui về sau, vẫn cứng đầu đáp.
" Không... Lưu Thanh An, nếu cậu dám làm gì...tớ sẽ nói với ban giám hiệu đấy. Nghiêm Khiết...Nghiêm Khiết chắc chắn sẽ ghét cậu hơn nhiều"
Lưu Thanh An nghe vậy thì cười khẩy giọng điệu ranh ma như một con cáo già. Cậu ta nhìn điệu bộ sợ sệt của Tĩnh Hi, tỏ vẻ khinh thường đáp.
" Chà...cậu nghĩ xem, ai sẽ đến cứu cậu bây giờ ? Bên tớ có rất nhiều người còn cậu thì chỉ có một. Nghiêm Khiết lại không hề biết cậu ở đây. Tĩnh Hi...nếu cậu không nghe lời tớ thì chính là một thiệt hại lớn đấy"
Tĩnh Hi cố gắng lui người về phía sau, nhưng cánh cửa của sân thượng đã bị một đàn anh khóa trên chặn lại. Có vẻ như Lưu Thanh An đã có chuẩn bị trước.
Tĩnh Hi càng lúc càng sợ hãi hơn, cậu tuy là con trai...nhưng đầu óc lại giống ba Tình Mặc,có chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-la-mot-doi/3442459/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.