Thật sự khó tin, như mặt trời muốn lặn ở đàng đông vậy. Ta cùng đệ đệ từ trước đến nay chưa từng thân thiết như thế, ngay cả ba mẹ ta đều nói: ‘các ngươi mặc dù sinh đôi, còn không gặp các ngươi tốt với nhau như thế bao giờ.’ở trường, đệ đệ như hình với bóng mà theo sát ta, chúng ta cùng học, cùng ăn cơm, cùng đi chung( phí lời),cùng làm thí nghiệm…. ở nhà chúng ta cùng uống chung một cốc, cùng chơi game, cùng làm bài tập… nhiều ngày như một, nhìn ra bạn học nhìn ta há hốc mồm, lão sư mồm ứa ra bong bóng. Đệ đệ so với lúc đầu đã nói chuyện nhiều hơn, lúc rãnh rỗi chúng ta như tâm linh tương thông mà tiếp xúc thân mật, hạnh phúc tháng ngày loáng cái đã đến lớp 9. Mà hạnh phúc của ta từ đây cũng biến mất không còn…
Vào học kỳ nào đó lớp 9,vào một buổi trưa nào đó, Đạt Phóng đột nhiên nắm lấy tay ta ‘ chúng ta sau này còn muốn vĩnh viễn ở cùng nhau,vì thế ngươi không được thi vào trường T a’
“Hừm, ” ta một bên nhai khoai chiên, một bên không để ý mà suy nghĩ về tiết mục văn nghệ của lớp.”Cái gì?” Một giây đồng hồ sau ta đột nhiên phản ứng lại.” sao lại thế!” T là một trường trọng điểm, đó là ngôi trường trong mộng của ta nha, đủ để làm chói lọi cửa nhà nha ~~~~
“Nhưng nếu nhue vậy chúng ta sẽ bị tách ra nha~~~” đệ đệ nói nói lại tiến tới gần ta, vẻ mặt có chút khổ sở. Đạt Phóng tuy rằng thành tích cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-la-doi-song-sinh-hanh-phuc/19060/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.