Trước mặt tôi là một màu xám cùng với làn khói trắng đục đang bay lượn. Khung cảnh ở đây thật lạ lẫm, tôi không thể xác định được mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ có phần lạnh lẽo.
Trên người bận một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, kết hợp với một chiếc quần jeans đen, tôi dùng hai tay ôm lấy thân người để tăng thêm nhiệt độ cho mình.
Ở đây hình như không có ai.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một chút, cố gắng vượt qua đám sương mù dày đặc kia để tìm thêm một bóng người nữa. Bước đi, tôi chập choạng đi trên nền đất khô cằn như đã lâu lắm rồi không được khai thác. Nó cằn cỗi đến mức nứt nẻ hết cả ra.
Đi một bước, tôi lại cảm thấy lạnh hơn, lớp sương mù ngược lại tản ra bớt. Con đường phía trước đã xuất hiện, tôi có thể thấy một đường thẳng tắp hiện lên trong mắt.
Hình như ở đó còn có một người nữa, không, là đến tận hai người. Hai người đó đang nắm tay nhau, bước bên cạnh nhau, nhưng không hề nói chuyện.
Bọn họ cứ thế lặng lẽ đứng một chỗ, không bước đi cũng không mở miệng, hệt như hai pho tượng bị bỏ quên.
Tôi nheo mắt nhìn một chút rồi hít lấy một hơi, tiến lên. Tôi bước lại gần chỗ bọn họ, nhưng bọn họ lại giống như xa tôi hơn.
Một bước của tôi bằng hai bước của họ. Cứ như thế, khoảng cách giữa chúng tôi không hề được níu lại mà ngược lại ngày càng xa nhau hơn.
Dừng bước, tôi mở to mắt mình để nhìn rõ người bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-la-cua-nhau/2997/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.