Cả khối 11 trường THPT Bắc Thụy được trống thời gian từ chiều đến tối khiến các học sinh cảm thấy thoải mái vô cùng, cứ tưởng đến đây còn bắt tham gia ngoại khóa.
Nhưng riêng lớp 11A5, Bùi Phong Nhu giao mỗi người một nhiệm vụ, các bạn nữ sắp xếp lại khoảng trống cỏ thảm giữa sân, các bạn nam thì đi vận chuyển củi đã chuẩn bị sẵn để tối nay các lớp sẽ tham gia hoạt động đốt lửa trại.
“Nghĩ đến thôi đã phấn khích quá trời rồi anh em” Quang Vinh Tự xốc nổi la toán. Cả đám đã làm xong nhiệm vụ, một tốp đi nhà tắm, một tốp thì nằm rạp xuống bãi cỏ gần các lều trại nghỉ ngơi.
Trần Huấn Du điều chỉnh lại hơi thở lấy cuốn sách trong cặp lúc trưa ra đọc tiếp. Tạ Ninh thì đang nói chuyện điện thoại với bà nội.
Bà nội hôm nay đi bán về sớm, lúc này có dì Tú Trân nhà ở cách Tạ Ninh một quãng mấy chục mét. Hôm nay, dì sẽ qua ở với bà đến khi Tạ Ninh đi dã ngoại trở về. Ban đầu bà không chịu nhưng biết tính tình Tạ Ninh cương quyết khó thay đổi bà cũng vui vẻ đồng ý.
Dì Tú Trân có chồng làm công chức và một người con gái học tiểu học. Hai nhà cũng khá thân thiết, họ thường giúp đỡ gia đình Tạ Ninh rất nhiều.
Biết được bà nội đã an toàn về nhà, Tạ Ninh cũng an tâm phần nào. Cậu tắt màn hình điện thoại hơi ngã lưng ra sau định nằm xuống bãi cỏ thì bị một bàn tay to lớn giữ lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-the-yeu-/3572664/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.