Tạ Ninh bê đống bát đũa vào trong, Trần Huấn Du vẫn ngồi đó hướng ánh mắt nhìn theo Tạ Ninh.
“Bạn học của con à?” Bà nội nhìn thấy người phía ngoài, vai còn mang theo ba lô, dáng vẻ trông vô cùng học thức, bà nội đã để ý từ nãy đến giờ, người kia luôn nhìn chằm chằm về hướng Tạ Ninh.
Tạ Ninh lúi húi rửa sạch bát đũa, hơi ngẩn đầu đáp “Không!”
Bà nội từng bước chậm chạp ra nói chuyện với Trần Huấn Du, đi được vài bước, bà cảm thấy người trước mắt có vẻ quen quen, hình như là
“Là cháu… Trần Huấn Du đúng không?” Bà lại sát bên vỗ vai Trần Huấn Du
Trần Huấn Du nở một nụ cười trìu mến trước giờ chưa ai nhìn thấy, gật nhẹ đầu “Vâng! Bà có khỏe không ạ?”
Thấy hai người phía ngoài nói chuyện vui vẻ, Tạ Ninh nhăn mặt không hiểu “Bà nội, bà biết cậu ta sao?”
Bà nội cười hiền hoà “Biết chứ, trí nhớ bà còn rõ ràng lắm, không phải não nhỏ như cháu đâu!”
Tạ Ninh lắc đầu “Là não ngắn ạ! Không phải não nhỏ đâu!”
Trần Huấn Du che miệng ngang mặt, vai run nhẹ, ánh mắt tinh nghịch. Tạ Ninh đã thâu hết vào trong tầm mắt, cậu tiến lại gần Trần Huấn Du, giọng hằn hộc “Muốn bị đánh à, cười cái gì?”
Ngay lập tức, bà nội gián một cú trời giáng vào sau gáy của Tạ Ninh, bà chóng hai tay “Giở trò lưu manh trước mặt bà già này à?”
Trần Huấn Du và Tạ Ninh vô cùng bất ngờ, bà dùng lực không mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-the-yeu-/3572648/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.