Lúc Úc Đình Chi tỉnh dậy không tính là sớm, cơn hưng phấn qua đi cũng chỉ còn lại từng đợt mỏi mệt, dường như thời gian "tĩnh tâm" của anh giờ phút này mới khoan thai đến muộn.
Mạnh Trì vẫn đang ngủ bên cạnh anh, rất ngoan ngoãn, cả đêm không động đậy, cũng có thể là do mệt quá rồi, đi ngủ mà lông mày nhíu cả lại.
Úc Đình Chi nhìn thấy, vươn tay ra chạm vào mi tâm của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa vết nhăn kia, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cậu có hơi cao, nên áp lòng bàn tay phải lên trán cậu. Mạnh Trì không quen giật giật một chút, lộ ra cần cổ phủ đầy vết đỏ.
Ánh mắt Úc Đình Chi rơi vào đó bỗng dưng trầm xuống. Nhíu mày nhìn một lát, nhớ lại hôm qua sau khi Mạnh Trì ngất đi, nhìn thấy dấu vết anh để lại trên người cậu lúc đang thu dọn, Úc Đình Chi hơi ảo não nhíu mày, chợt nhẹ nhàng xuống giường.
Qua một đêm nghỉ ngơi, sức lực Úc Đình Chi đã hồi phục không ít, sau khi rửa mặt đơn giản thì quay về phòng ngủ của mình thay quần áo, rồi cầm quần áo rải rác trong phòng khách của mình và Mạnh Trì lên, muốn đi ra ngoài.
Nhớ lại một mảnh lộn xộn trong phòng khách, Úc Đình Chi lại gọi điện cho Xà Sơn, nói đồ đạc ở nhà anh, hai ngày nữa anh sẽ mang qua cho.
"Được, dù sao trước ngày triển lãm cậu mang đến cho tôi là được." Xà Sơn có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói mê man mơ hồ.
Úc Đình Chi ừ một tiếng, cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-phai-tinh-dich-sao/246287/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.