Ước chừng là vì đêm nay không khí dịu dàng, nụ hôn của Mạnh Trì cũng rất khẽ, cậu không nặng không nhẹ mài mài cánh môi Úc Đình Chi, đầu lưỡi cuốn mút lấy môi anh, sau đó xâm nhập vào khoang miệng, giống như cá bơi trong nước mà quấy rầy.
Khi thì chống lên cằm anh, khi lại ôm lấy đầu lưỡi anh, khi Úc Đình Chi muốn lấy lại quyền chủ động, cậu lại hơi lùi ra sau, khiến Úc Đình Chi ngứa ngáy khó nhịn.
Cứ thế hôn môi rồi trêu chọc liếm liếm này càng làm Úc Đình Chi cảm thấy Mạnh Trì giống như một chú mèo quyến rũ, thích lắm rồi nhưng lại ra vẻ cự nự, lô hoả thuần thanh*.
*lô hoả thuần thanh: sự tích của Đạo gia, nếu con người dày công tôi luyện thì chắc chắn sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Tiếng nước dinh dính cùng hô hấp nặng nề đan xen, Úc Đình Chi kiềm chế trái tim xao động của mình, một tay ấn lên gáy cậu, một tay thò vào trong cuốn áo sơ mi cậu lên. Vừa hưởng thụ nụ hôn, đồng thời cũng kiên nhẫn mười phần trấn an con mèo nhỏ, nắm chặt cậu trong lòng bàn tay.
Thẳng đến khi hô hấp Mạnh Trì trở nên dồn dập, từ lúc vừa rồi thành thạo đến khi dục cầu bất mãn, Úc Đình Chi mới bắt đầu triển khai thế công, hôn đến khó thở, môi đỏ như máu mới buông tha cho cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Mèo con.”
Mạnh Trì lập tức nhớ đến câu “Chó con” lần trước, cậu cười khẽ một tiếng, chậm rãi hỏi: “Thích động vật nhỏ như vậy sao? Lần trước là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-phai-tinh-dich-sao/1843714/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.