Sau khi sư công nói xong những lời này bèn rời khỏi đình, Mạnh Trì ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Úc Đình Chi không đi đâu cả, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Đợi đến khi trà trong chén đều bị anh uống hết, Mạnh Trì mới như bừng tỉnh từ giấc mộng nhắc nhở anh: “Đừng uống nữa, buổi trưa anh không ăn nhiều, trà này nồng dễ bị say.”
Úc Đình Chi nhướng mày: “Uống trà còn có thể say sao?”
“Đúng vậy.” Mạnh Trì nói, “Trong trà có caffein, lúc đói bụng uống nhiều sẽ bị hạ đường huyết, sau đấy sẽ cảm thấy choáng váng mất sức.”
Úc Đình Chi gật đầu, buông chén trà trong tay xuống, hỏi: “Cậu từng bị say trà lần nào chưa?”
Mạnh Trì gật đầu: “Bị một lần. Khi đó mới học nghệ không hiểu lắm, có một lần uống nhiều quá, váng đầu buồn nôn, may mà sư phụ phát hiện kịp thời, nếu không tôi cũng chết máy rồi.”
Say trà với say rượu không giống nhau, chất gây “say” của trà là caffein có trong trà. Nếu lượng caffein này nhiều quá mức sẽ gây ra những phản ứng tiêu cực như mất ngủ, chóng mặt, buồn nôn. Nếu nghiêm trọng sẽ xảy ra tình trạng run cơ, rối loạn nhịp tim, thậm chí gây co giật, đây là dấu hiệu nguy hiểm của sự phấn khích quá mức ở hệ thần kinh trung ương, cần phải được đưa đến bệnh viện kịp thời. Hơn nữa tiêu thụ quá nhiều caffein trong trà trong thời gian dài có thể gây ngộ độc mãn tính.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Mi tâm Úc Đình Chi nhíu lại.
Mạnh Trì cười: “Đây chỉ là đối với một vài cơ địa đặc thù, thật ra chỉ cần không uống quá nhiều một lúc thì suy cho cùng, trà đối với cơ thể con người vẫn có nhiều ích lợi hơn.”
Ví dụ, capytoin trong trà có thể chống ung thư, trà xanh có hàm lượng capytoin cao nhất. Poluphenol, lipoprotein và các chất khác có chứa catechin có thể chống bức xạ, polyphenol trong trà cũng có thể giảm nguy cơ mắc bệnh tim mạch. Ngoài ra trà còn có thể khử trùng.
“Đi thôi, lá trà hẳn là đã phơi ổn rồi đó.” Mạnh Trì nhìn thoáng qua thời gian, nói với Úc Đình Chi, “Cho anh xem tinh hoa của các bậc tiền bối.”
Úc Đình Chi cười, đi theo cậu ra sảnh sau.
Gian viện nhỏ này bố trí có hơi giống tứ hợp viện*, ngủ ở phía tây và phía đông, phòng trà và sảnh cúng ở giữa, phòng nghỉ ở hướng nam, phòng bếp ở bắc, hai bên nam bắc đều có một hành lang thông suốt, một cái nối liền với vườn hoa, một cái nối với vườn rau.
Nồi hơi để sao trà nằm ngay trong lối đi dạo ở phía nam. Úc Đình Chi đến gần thì thấy có hai nồi sắc lớn đặt trên bếp thô ráp bằng gạch, cao tầm nửa thước*, bên cạnh có một ghế chân thấp cho những thầy làm trà ngồi, mà ở đầu kia của bếp đặt một bàn đá xanh có rãnh thẳng đứng, toàn thân tối màu như dấu vết của tháng năm.
Mạnh Trì bảo Úc Đình Chi đem lá trà đã phơi xong dùng trúc tiêu đựng, còn mình thì đi rửa sạch cái nồi lớn kia.
Chờ Úc Đình Chi mang trà đến, Mạnh Trì đã rửa sạch nồi, cũng châm lửa, sư công đã xắn tay áo ngồi trên ghế thấp, chuẩn bị làm một mẻ lớn.
Mấu chốt của việc sao trà đó là nắm chắc độ lửa, phải khống chế nhiệt độ sao cho không bị bỏng tay mà lại có thể xào chín lá trà.
Trước đây không có những nồi công nghệ cao cấp có thể duy trì nhiệt độ không đổi, các bậc thầy làm trà đã tích luỹ kinh nghiệm, còn làm chủ cả công nghệ.
Úc Đình Chi ngồi một bên, nhìn lá trà xanh biếc trong nồi sắc xoay chuyển không ngừng dưới bàn tay sư công.
Động tác của người thuần thục, mỗi một lần đều đảo gần như là toàn bộ lá trà, lật nhanh chóng liền mạch, giống như trong nồi đang có một trận mưa trà, khiến mỗi một phiến lá đều được đảo đều.
Sư công không hổ là bậc thầy chế trà nhiều năm, tay ông không ngừng xoay chuyển, ngoài miệng còn có thể nói chuyện với Úc Đình Chi, nói anh biết phải đợi đến khi lá trà thật mềm, mặt lá không còn độ sáng, hiện ra màu xanh đậm, sờ lên có hơi dính mới xem như là sao trà xong, mới được tiến hành bước tiếp theo ¾ xoa trà.
Lúc bấy giờ Úc Đình Chi mới biết được phiến đá xanh kia dùng để làm gì.
Sư công đem lá trà đã sao chín trải đều trên bàn đá xanh có rãnh thẳng đứng, nhẹ nhàng xoa đều.
Đây là một công việc rất tinh tế, không thể nghiền nát lá trà, nhưng cũng phải giữ lại lông trắng ở mặt sau của chồi.
Sau khi xoa xong, có thể tiến hành mẻ đầu tiên, đậy nắp tròn lại, rang khô một lần mới xem như là chế tác hoàn thành.
“Đến ngửi thử.” Sư công cầm trà khô vừa mới làm xong, cực kỳ khoa trương chào mời Úc Đình Chi đến thưởng thức hương trà.
Trà mới được chế tác có màu trắng, màu sắc như ngà voi, mỗi một lá trà đều cứng cáp. Còn chưa đến gần Úc Đình Chi đã ngửi được hương trà bay vào mũi, mùi hương đậm đà thấm vào ruột gan.
“Trà ngon.” Anh nói.
Có lẽ vì tự mình chứng kiến lần chế tác trà này, khiến hai chữ dù đơn giản nhưng cũng là hai chữ nghiêm túc nhất Úc Đình Chi nói, từ đáy lòng anh bị hương trà này chinh phục.
Mạnh Trì đi đến bên cạnh Úc Đình Chi, chạm nhẹ một cái vào vai anh: “Sư công của tôi có phải rất lợi hại đúng không?”
“Ừm, rất lợi hại.” Úc Đình Chi gật đầu, dừng một lát anh lại nói: “Cậu không biểu hiện tay nghề của mình một chút sao?”
Đuôi lông mày Mạnh Trì nhướng lên: “Anh muốn xem tôi chế trà sao?”
“Ừm.” Úc Đình Chi gật đầu.
Mạnh Trì cừoi, xoay người đi sang hành lang dài: “Đến đây.”
Dù sao cũng theo sư công học vài năm, động tác của Mạnh Trì không thua người chút nào, ngược lại còn thêm vài phần có sức mạnh. Úc Đình Chi lẳng lặng đứng một bên nhìn, nhìn hai tay cậu đảo qua đảo lại trong nồi sắt, bởi vì làn da quá mẫn cảm mà chỉ chốc lát sau, ngón tay, khớp xương, lòng bàn tay cậu đã phủ lên một tầng ửng hồng, chút hồng ấy ẩn hiển trong một mảnh trà xanh biếc. Nhìn nhìn, Úc Đình Chi có hơi ngứa ngáy, bỗng nhiên rất muốn vẽ tranh.
“Thế nào, có muốn đến thử chút không?” Sư công thấy anh nhìn đến mê muội, bèn mở miệng hỏi một câu.
“Có thể thử sao ạ?” Úc Đình Chi hỏi.
“Quên đi,” Mạnh Trì bỗng nhiên xen vào, “Anh đừng để bị bỏng tay.”
Sư công cười một tiếng: “Người ta còn chả sợ nóng tay mình, con đã đau lòng trước rồi à.”
Mạnh Trì: “…” Ai đau lòng cơ?
Mạnh Trì ngước mắt nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, đụng phải chút ý cười trong mắt anh, bèn mở miệng nói: “Thầy Úc còn phải dạy sinh viên vẽ tranh, nếu mà thật sự bị bỏng tay chẳng phải là làm lỡ chuyện học của người ta à?”
Sư công “ừm” một tiếng: “Cái này cũng đúng, vậy cậu cứ nên xem thì hơn.”
Úc Đình Chi không phải rất muốn thử, cứ thế nhìn Mạnh Trì chế trà cũng rất thú vị.
Làm xong tất cả lá tươi hái hồi sáng đã gần chạng vạng, Mạnh Trì nhớ ngày mai Úc Đình Chi còn phải giảng bài, nên đặc biệt liên lạc với một sư thầy chuyên xuống núi mua đồ trong chùa, nhờ thuận đường đưa Úc Đình Chi về luôn.
Vốn Mạnh Trì còn định ở lại núi thêm hai ngày, nhưng Giang Hồng gọi điện thoại cho cậu, nói là trong nhà máy có một nhóm trà khô chất lượng không tệ, hỏi cậu có muốn đến xem không.
“Trong nhà máy mới đổi lại, làm ra trà tốt hơn trước nhiều. Chị quay một video cho cậu, cậu xem thử đi, nếu muốn thì trực tiếp qua đó, chị vẫn còn khách hàng đang chờ chị trà lời nữa.”
Giang Hồng nói xong bèn cúp điện thoại, Mạnh Trì mở wechat, nhìn thấy Giang Hồng gửi video cho cậu xem, trà khô xem qua video thì vẫn được, chỉ là màu sắc hơi tối. Chẳng qua chụp điện thoại di động khiến cho màu sắc bị chênh lệch nhất định, cuối cùng Mạnh Trì quyết định xuống núi cùng Úc Đình Chi luôn.
Sư công đem trà buổi chiều chế biến cho hai người họ, đóng vào lon thiếc xong, lại lấy thêm một ít trà khô ông làm hồi trước, bảo Mạnh Trì mang về cho Dương Chính Phong. Mạnh Trì cầm hết, dặn dò sư công giữ gìn sức khoẻ rồi xoay người lên xe.
Mạnh Trì ngồi xuống cạnh Úc Đình Chi, vai chạm vai anh. Trước tiên cậu cất hộp trà của mình vào balo, sau đấy lại muốn cất hộp trong tay Úc Đình Chi luôn, nhưng mà không thành.
“Chỉ có chút trà này, sao anh lại chia ra làm 2 lon?” Mạnh Trì hỏi.
“Trà cậu làm tôi muốn để làm của riêng.” Úc Đình Chi giơ một hộp trà trong đó.
Mạnh Trì nhướng mày, chỉ vào hộp thiếc đựng trà của sư công làm, hỏi: “Thế cái này thì sao?”
Úc Đình Chi: “Đưa cho ông ngoại nếm thử.”
Nghe thế Mạnh Trì cười khẽ một tiếng, đùa giỡn nói: “Anh tiêu chuẩn kép như thế, sư công biết được thì sẽ không vui đâu.”
Úc Đình Chi: “Vậy cậu đừng nói cho người biết là được.”
Nghe lời này, Mạnh Trì cười càng tươi hơn. Cậu nhìn khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của Úc Đình Chi dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt xinh đẹp khi sáng khi tối, lúc mỉm cười nhìn cậu như có ngôi sao đang loé sáng.
“Thầy Úc, anh thật là…” Mạnh Trì khẽ thở dài một tiếng, lại không tìm được từ nào thích hợp.
“Thật là cái gì?”
Cậu vốn dĩ định nói có chút đáng yêu, nhưng lại cảm thấy từ đáng yêu này hơi không hợp với Úc Đình Chi, nghĩ đi nghĩ lại bèn nói: “Trẻ con.”
Úc Đình Chi cười nhạt không nói gì.
Sư thầy trong chùa lái xe ba bánh đưa họ đến trạm xe buýt dưới chân núi, thời gian đúng lúc, họ bắt kịp chuyến xe cuối cùng về Tây Trì.
Hôm nay dậy sớm, buổi trưa cũng không ngủ, vừa lên xe không lâu Mạnh Trì đã dựa vào ghế xe ngủ thiếp đi, thẳng đến khi về đến nơi cậu mới chậm rãi tỉnh lại.
Có lẽ vì không phải lần đầu tiên, nên khi Mạnh Trì tỉnh dậy thấy mình lại gối lên vai Úc Đình Chi cũng không cảm thấy xấu hổ, còn lễ phép nói một câu “Cảm ơn”.
Bây giờ trời đã tối, hai người bước lên bóng đêm, đi từ bến xe về homestay, vừa đi đến cửa Úc Đình Chi đã nhận được điện thoại của Xà Sơn.
Buổi sáng Úc Đình Chi gửi tin nhắn cho Xà Sơn bảo hắn xử lý bình luận, sau không liên lạc với hắn nữa. Xà Sơn gửi cho anh vài tin nhắn, lại gửi cho Mạnh Trì vài tin, nhưng hai người như bốc hơi khỏi thế giới, chả ai trả lời hắn cả.
Cuối cùng Xà Sơn đành phải gọi điện đến hỏi chuyện, chủ yếu là hỏi Mạnh Trì, nếu Mạnh Trì cảm thấy phiền phức thì hắn có thể xoá bài.
Mạnh Trì đương nhiên là nói không cần phải thế, Xà Sơn cũng không bảo gì, chỉ hậm hực chửi Úc Đình Chi “thấy sắc quên bạn” rồi cúp máy.
Một cuộc điện thoại của Xà Sơn khiến Mạnh Trì nhớ lại chuyện hồi sáng cậu còn chưa hỏi xong.
“Anh nói là anh bảo Xà Sơn đến tìm tôi làm người mẫu, là có ý gì vậy?” Mạnh Trì hỏi, “Lúc Xà Sơn tìm Dương Tự Nhạc, tôi vẫn chưa biết anh mà.”
“Không phải lúc đó, sau khi cậu từ chối, Xà Sơn vốn là muốn tìm người khác.”
Mạnh Trì gật đầu đã hiểu: “Sau đó anh ta tìm anh đến vẽ, anh nói anh muốn vẽ tôi?”
Úc Đình Chi gật đầu: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời khẳng định này, Mạnh Trì lập tức nghĩ đến lần trước khi chụp xong, rửa thành ảnh, cậu nói với Xà Sơn thật ra không nhất định phải là cậu, đổi lại là người khác Úc Đình Chi cũng có thể vẽ được hiệu quả như thế. Úc Đình Chi bỗng nhiên xuất hiện, cho cậu một câu trả lời không thể nghi ngờ.
“Nhất định phải là cậu.”
Không thể là người khác.
Lúc đó, Mạnh Trì chỉ cảm thấy được quan tâm mà lo sợ thôi, vì khi ấy cậu với Úc Đình Chi không tính là quen thuộc, cũng không có liên hệ gì.
Giờ phút này, lần thứ hai nghe được Úc Đình Chi nói không phải cậu thì không thể là ai khác, trong lòng Mạnh Trì không còn cảm xúc kinh ngạc, chỉ còn lại vui sướng hân hoan, cùng với một ít rung động vi diệu.
Mạnh Trì cũng không phải kẻ ngốc, nếu nói ban đầu cậu cho rằng Úc Đình Chi có ý gì đó với mình chỉ là ảo tưởng tự cho là đúng của cậu thì, sau mấy lần trùng hợp, lời nói mập mờ trêu chọc, cũng đủ để chứng minh, đó cũng không phải ảo tưởng.
Mạnh Trì nghiêng mắt nhìn Úc Đình Chi vài giây, trong mắt lộ ra ý cười đùa giỡn, cậu bỗng nhiên hỏi: “Thầy Úc à, có phải ngay từ đầu anh đã có mưu đồ với tôi đúng không?”
Úc Đình Chi nhìn cậu, thản nhiên gật đầu: “Đúng thế.”
Mạnh Trì cười khẽ, nụ cười trên mặt đầy thả lỏng và vui vẻ.
“Vậy nếu tôi không đồng ý, chẳng phải là có lỗi với tấm lòng của anh sao?” Lát sau, Mạnh Trì lại mỉm cười nói thế.
Úc Đình Chi nghe vậy thì sửng sốt, dừng bước hỏi: “Đồng ý gì cơ?”
Mạnh Trì vẫn đi không ngừng, thẳng đến cửa phòng mình mới quay đầu chậm rãi mở miệng nói: “Để anh vẽ tôi ấy.”
–