Cả ngày hôm đó cô không bước ra khỏi phòng cũng chẳng chịu ăn uống gì.
Thiên Khải trên tay bưng một khai thức ăn lo lắng đứng trước cửa phòng cô, anh gõ nhẹ vào cửa nói vọng vào.
- Thạc Trân.. anh mang thức ăn cho em đây.. em mở cửa cho anh đi
Trong phòng vẫn im lặng không tiếng trả lời Thiên Khải lại càng lo hơn anh sợ cô sẽ làm gì đó dại dột. Anh lại gõ vào cửa.
- Thạc Trân em không mở cửa cũng được nhưng...em có thể lên tiếng được không? em đừng im lặng như vậy anh...anh sợ...
Thiên Khải cũng biết sợ sao?
- Anh đi đi tôi không muốn gặp anh!
Thạc Trân từ bên trong nói vọng ra. Thiên Khải đứng bên ngoài cố gắng cười gượng một cái.
- Anh để thức ăn trước cửa phòng, em nhớ ăn đó...
Nói xong anh để khai thức ăn trước cửa phòng rồi quay lưng đi vào thư phòng.
Đến tối anh lại đi lên đứng trước cửa phòng của Thạc Trân, khai thức ăn vẫn còn đó chưa có dấu hiệu bị đụng vào. Thiên Khải đứng nhìn vào cửa một lúc lâu định gõ cửa nhưng lại sợ cô sẽ không gặp anh.
Thiên Khải đứng đó đến khuya, Anh đợi cô ngủ say rồi nhẹ nhàng mở cửa đi vào, ngồi cạnh giường cô anh vuốt nhẹ mái tóc đen ấy. Đối với anh bây giờ chỉ cần được nhìn ngắm cô như vậy là đủ rồi. Nhìn ngắm cô một lúc lâu. khép cánh cửa lại anh bước ra khỏi phòng đôi mắt chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Sáng hôm sau, Cô dậy từ sớm, bước xuống nhà đập vào mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-co-sau-nay/776319/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.