Thiên Khải nằm xuống sàn nhà, cô cứ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt.
- Thạc Trân, em sao vậy?
- Tôi không sao! anh không được lên giường của tôi đó!
Cô nói xong thì quay mặt qua chỗ khác, Thiên Khải nhìn thấy cô như vậy thì cười nhẹ một cái.
Cô cứ trằn trọc không ngủ được vì có sự xuất hiện của anh, cảm giác trong người rất lạ cô cảm thấy hơi lo sợ cô không biết tại sao lại như vậy. Cô nằm một lúc lâu thì ngủ quên lúc nào không hay.
Thiên Khải nằm dưới sàn nhà quay người lại nhìn cô, nhìn tấm lưng mỏng manh của cô, mà lòng đau nhói tất cả là do anh chính vì sự ích kỷ và nhu nhược của anh đã làm cho cô ra nông nỗi này, nghĩ tới đây anh lại bắt đầu lo sợ.
Thiên Khải lo sợ, sợ sau khi cô nhớ lại tất cả cô sẽ mãi mãi rời xa anh. Anh thấy cô đã ngủ say nên đi lại giường ngồi xuống, anh lấy tay vuốt tóc cô, mái tóc của cô thật dài và đen, khuôn mặt của cô tuy hơi gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp như ngày đầu tiên anh gặp cô. Thiên Khải cuối xuống hôn nhẹ lên má cô, cất giọng nói nhỏ.
- Thạc Trân, xin lỗi em. Xin lỗi vì đã nhẫn tâm với em trong thời gian qua. Anh biết dù cho anh có nói xin lỗi một ngàn lần, em cũng sẽ không tha thứ cho anh, Nhưng anh vẫn sẽ xin lỗi em, anh hứa từ giờ trở đi anh sẽ bù đắp cho em sẽ không để em đau lòng nữa....
Bây giờ anh bù đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-co-sau-nay/776313/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.