Cô tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng xọc thẳng vào mũi làm cho cô khó chịu, trần nhà trắng tinh không gian im lặng đến đáng sợ, cô ngồi dậy từ hạ thân truyền đến một cơn đau dữ dội làm cô chao mày. Dì kim từ ngoài bước vào tay cầm theo một chiếc hộp. Nhìn thấy dì Kim cô vội vàng hỏi.
- Con của con sao rồi?
Dì Kim buồn bã nhìn cô.- Bác sĩ nói là do va đập quá mạnh nên,...
- dì...con của con.... nó ổn không? Nó vẫn ổn đúng không?
- Thạc Trân...đứa bé...
- Nó sao rồi... dì mau nói đi...
- Đứa bé.....mất rồi, bác sĩ...còn nói có thể sao này sẽ rất khó có con lại....
- Dì đang nói gì vậy.... dì đang đùa với con có phải không? dì đừng đùa như vậy không vui đâu....
- Dì nói thật... đứa bé mất rồi.... con...
- không phải...( sờ bụng) rõ ràng là nó vẫn ở đây.... vẫn rất khỏe mạnh chờ ngày chào đời mà...(Cô bật cười điên dại, nước mắt vẫn cứ rơi xuống)
- Thạc trân con đừng như vậy.... đứa bé đã đi rồi.... con phải chấp nhận thôi..... ( Dì Kim nắm lấy tay cô).
- Dì nói dối... lúc sáng nó vẫn còn khỏe mạnh mà, con còn mua quần áo cho nó mà.... bây giờ nói nó mất là thế nào....
Gương mặt của cô đã ướt đẫm nước mắt.
- Con đừng quá đau lòng,..
- dì về trước đi.....
- nhưng mà..., thôi được rồi vậy ta để cháo ở đây con nhớ ăn đó đừng làm gì dạy dột đó ( dì Kim để hộp cháo lên bàn rồi đi ra ngoài).
Sau khi dì Kim đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-co-sau-nay/776301/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.