Câu lạc bộ trượt tuyết mở cửa đến năm thứ ba, sự nghiệp của Trác Dụ đã đạt được một đỉnh cao nhỏ.
Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở bên ngoài Cát Lâm của anh đã thuận lợi xây dựng xong và cũng được thông qua kiểm duyệt, bắt đầu chào đón khách từ khắp nơi. Không bao lâu sau, Trác Dụ lại nhận được cơ hội tốt của tổng cục thể thao ném ra, tổng cục muốn sử dụng câu lạc bộ như một cơ sở đào tạo thanh thiếu niên, phổ biến và quảng bá môn trượt tuyết cũng như ươm mầm cho các ngành liên quan.
Ngày ký kết hợp đồng, huấn luyện viên các đội bóng của tỉnh dẫn các thành viên đến thăm quan. Thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, giống như cây xanh không kịp chờ đợi để đâm chồi nảy lộc vươn mình ra ngoài mùa xuân mơn mởn kia, xanh tươi, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Bọn họ giống như một tấm gương, Trác Dụ có thể nhìn thấy chính mình trong đó.
Chu Chính bận xong việc chạy qua, thuận tay mang theo một ly cà phê cho anh, “Ông chủ, cậu cũng lên đó trượt hai gậy à?”
Trác Dụ cười nói: “Bọn trẻ ngày nay trượt giỏi hơn tôi lúc đó nhiều.”
Chu Chính quan sát kỹ càng một hồi, rồi mới nói: “Ông chủ, cậu đánh giá thấp bản thân rồi.”
Trác Dụ giơ tay lên, hai người cụng ly cà phê với nhau.
Anh hớp một ngụm, vị đắng trào lên.
“Cậu đổi hiệu khác à?”
“À, đúng vậy.” Chu Chính cực kỳ ngạc nhiên, “Vị tệ lắm sao? Nếu không thì tôi đổi cho cậu một ly khác nhé?”
“Không cần.” Đầu ngón tay Trác Dụ xoa xoa thành cốc, bật cười một tiếng, “Có thể làm quen được.”
Dù thay đổi bao nhiêu lần thì bản chất vẫn không thay đổi, tăng thêm chút chua một chút chát, không phải vẫn là một ly cà phê đen sao.
Điểm này cũng có chút giống với cuộc sống, là ước mơ và mất mát, cũng không nhất định sẽ là sai một ly đi một dặm, chỉ cần bạn làm được, bạn sẽ không quay trở lại đường đua mà bạn hướng đến.
Đến muộn một chút cũng không sao, vì vậy hãy làm việc chăm chỉ hơn, tạo ra một nền móng vững chắc.
Mấy ngày sau, Trác Dụ dẫn theo Chu Chính bay đến Cát Lâm.
Thời tiết hơi lạnh, khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ngoài trời sắp chính thức đi vào hoạt động, bọn họ đã đưa ra phương án, phản hồi của nhà đầu tư về chương trình quảng bá ban đầu rất tốt. Chu Chính tò mò: “ Này, hình như tôi chưa bao giờ thấy Tiểu Khương trượt tuyết đấy.”
“Cô ấy không có hứng thú với trò này, sợ ngã.” Trác Dụ cũng có chút buồn rầu, “Không miễn cưỡng cô ấy được.”
Chiêu vỗ mông ngựa của Chu Chính cực kỳ tự nhiên: “Sau này có thể dạy con của hai người mà, bù lại tiếc nuối này.”
Trác Dụ chặt lưỡi một cái, “Tháng này không tăng lương cho cậu thì không thể yên với cậu được rồi.”
Chu Chính cười cười, “Vậy thì cảm ơn ông chủ.”
Ngày cuối cùng trong chuyến đi lần này, Trác Dụ nhận được điện thoại của Tạ Hựu Địch.
Tạ Hựu Địch hiếm khi lại nghiêm túc thế này, “Ban đầu tôi không định nói chuyện này với cậu đâu, nhưng tôi cảm thấy, không nói với cậu thì sớm muộn gì cậu cũng biết. Thâm hụt tài chính của “Triệu Lâm” đã không thể trụ nổi nữa rồi, theo những gì tôi biết được thì công ty có vấn đề liên quan đến cả thuế.”
Đây là tiêm liều phòng ngừa trước.
Vì vậy, Trác Dụ trở về thành phố B nhìn thấy Trác Mẫn Mẫn, anh cũng không thấy có gì làm ngạc nhiên.
Trác Mẫn Mẫn lấy cớ đến thăm Trác Di Hiểu, mua quần áo cho con bé. Mặc dù Trác Di Hiểu rất cẩn trọng nhưng không có vẻ gì là không vui.
Trác Dụ bảo em gái đi ra chỗ khác.
Khi chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Trác Dụ không đợi Trác Mẫn Mẫn mở miệng.
Anh tự mình vào thẳng chủ đề, “Tôi không giúp được gì, tôi cũng không muốn giúp nữa. Còn một chút mặt mũi cuối cùng, cô đừng ép tôi phải xé rách nó.”
Lòng Trác Mẫn Mẫn phát lạnh, bây giờ ngay cả gọi “Cô” cũng không thèm gọi.
*Xưng hô Trác Dụ nói là 你ni - 我wo, Trác Mẫn Mẫn đề cập đến xưng hô 姑姑 gugu, cô trong gia đình.
“A Dụ, cô…”
“Ông Trác vốn có thể sống sót.” Trác Dụ chỉ nói một câu này.
Hô hấp Trác Mẫn Mẫn dồn dập, hai tay run rẩy.
“Đừng đến tìm Di Hiểu nữa, con bé không biết chuyện, không phải là vì tôi để ý đến cô, mà là, tôi muốn để con bé sống thoải mái hơn một chút. Đợi sau khi con bé tốt nghiệp, tôi sẽ nói sự thật cho con bé biết.” Trác Dụ nói: “Cuộc sống của bất kỳ ai không đáng bị đánh cắp, như vậy quá đau đớn.”
...
Không bao lâu sau, tin tức về khoảng kinh doanh và trấn thuế của “Triệu Lâm” liên tục xuất hiện. Cha con Lâm Diên bị liệt vào danh sách những tên thất tín, tài sản đứng tên bọn họ cũng đã bị tịch thu theo pháp luật.
Lần cuối Trác Dụ nghe tin về bọn họ là cả nhà đã chạy ra nước ngoài trốn tránh, cuộc sống ở bên kia cũng không tốt đẹp gì.
Anh không thể nói được tâm trạng của mình như thế nào, anh chỉ đứng một mình trước cửa sổ một lúc rất lâu.
Cho đến khi Khương Dặc gõ cửa, “Boss, em muốn xin nghỉ một buổi.”
Trác Dụ thu lại suy nghĩ quay đầu nhìn về phía cậu, thằng nhóc này càng ngày càng có vẻ hướng Tây rồi.
“Nguyên nhân.”
Khương Dặc lắc lắc điện thoại, “Vợ anh ra lệnh cho em đi ăn cơm.”
“Phê duyệt cho nghỉ.” Boss nói: “Thuận tiện dẫn anh đi theo.”
Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu đang ở trung tâm thương mại.”
Trác Di Hiểu đi ngang qua một cửa hàng thời trang ba lần, ánh mắt không kiềm chế được nhìn vào bên trong, nhưng bản thân lại không đi vào. Tâm tư cô gái nhỏ nhạy cảm, tính cách nhút nhát, rõ ràng thích thú, nhưng lại không dám bước tiếp bước này.”
Khương Uyển Phồn nắm tay cô ấy, “Đi nào, cùng chị dâu đi mua quần áo.”
Anh chàng nhân viên trong cửa hàng vừa đẹp trai lại lịch sự.
Khương Uyển Phồn cầm quần áo lên khua tay múa chân trên người Trác Di Hiểu, nói lấy bộ này bộ kia cho cô ấy thử. Trác Di Hiểu bối rối, “Chị dâu, không phải chị mua quần áo cho chị sao?”
Thỉnh thoảng thay đổi phong cách, khiến cho ai nấy đều phải ngạc nhiên.
Thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ, thật là □□.
Bản thân Trác Di Hiêu cũng rất hài lòng.
“Vậy thì thanh toán thôi.” Khương Uyển Phồn bảo anh nhân viên tính tiền.
“Để em tự trả đi.” Trác Di Hiểu nói: “Em có ngân khố nhỏ riêng.”
Khương Uyển Phồn không ngăn được cô ấy, “Được thôi.”
Quét mã, thanh toán thành công.
Khương Uyển Phồn bỗng vỗ tay, “Wao!! Tuổi trẻ mà đã có tài khoản thanh toán riêng rồi, giỏi quá đi!!”
Sức mạnh thổi phồng của cô quá mạnh mẽ, lan sang cả nhân viên thu ngân, anh chàng nhân viên đẹp trai đi theo đều vỗ tay theo.
Trác Di Hiểu ngây người toàn tập luôn.
Thảo luận, có một chi dâu trâu bò hướng ngoại là trải nghiệm như thế nào.
Vậy thì vò đã mẻ thì cho sứt luôn đi, cô ấy vỗ tay tán thưởng bản thân, “Mình thật là đỉnh!”
Khương Uyển Phồn vui vẻ hài lòng, sử dụng chứng chai lì với xã hội để chữa chứng sợ xã hội, đúng là hiệu quả ngoài dự đoán.
Lúc Trác Dụ và Khương Dặc tìm đến nơi thì hai người đang chơi trò máy nhảy trong khu thành phố trò chơi điện tử.
Ở vị trí ngay cửa dễ thấy nhất, có rất nhiều người đang đứng vây xem.
Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu thật sự không hợp với nhảy nhót, nhưng lại coi đây như chốn không người, tận hưởng chính mình.
Trác Dụ nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Trác Di Hiểu, anh cũng bật cười theo.
Con ngươi Khương Dặc run lên, giật giật áo của anh, "Anh rể đi đi đi thôi, không nhìn thấy gì hết, không quen biết bọn họ!"
...
Một mùa hè nữa lại đến.
Sau khi Trác Dụ cùng Khương Uyển Phồn đi kiểm tra mắt, hai người lại trở về Lâm Tước.
Cơm nước xong xuôi, Khương Uyển Phồn ở trong bếp phụ rửa bát. Hương Uyển Phồn nín nhịn đã lâu, cuối cùng cũng chờ được đến khi chỉ có hai mẹ con khe khẽ nói chuyện với nhau.
"Kết quả kiểm tra lần này cũng tốt đấy chứ?"
"Tốt ạ."
"Vậy hai đứa khi nào chuẩn bị có em bé?"
Tay Khương Uyển Phồn run lên một cái, cái đĩa trên tay suýt trượt xuống, "Con còn trẻ mà mẹ."
"Mẹ biết, phải luôn có kế hoạch chứ." Hướng Giản Đan nhìn ra ngoài phòng khách một chút, sợ bị Kỳ Sương nghe thấy, một lát nữa sẽ lại bị mắng. Bà cắn răng, "Trừ khi hai đứa không hề muốn sinh em bé. Vậy cũng phải nói với mẹ một tiếng, sau này mẹ sẽ không hỏi nữa."
Khương Uyển Phồn phẩy phẩy nước trên tay, "Muốn, muốn chứ."
Hướng Giản Đan hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, "À, trong lòng con hiểu rõ là được. Không phải mẹ thúc giục con."
Làn gió du lịch ở trấn Lâm Tước ngày càng thuận lợi hơn.
Tất cả thành tựu đều đang từng bước đạt được.
Sự kết hợp giữa nghề thêu và tính dân tộc, cùng với vẻ đẹp của núi non và sông nước, đúng là rất có cơ sở để phát triển.
"Nhà khách Đan Tâm" sau khi được Khương Vinh Diệu đầu tư thêm tiền tân trang tu sửa đã trở thành một homestay đậm nét đẹp của dân tộc Miêu, mùa hè là mùa cao điểm, tỷ lệ đặt phòng mỗi ngày luôn kín chỗ.
Các cô gái trẻ tuổi đến đây đều thích chụp ảnh trang phục người Miêu, việc này càng trở nên phổ biến trên các phương tiện truyền thông thông qua các video ngắn.
Trác Dụ đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được than thở: "Anh chưa từng nhìn thấy em mặc trang phục người Miêu."
Khương Uyển Phồn liếc anh một cái, "Bây giờ anh ra cửa, đi năm bước là có thể nhìn thấy."
"Đó là người khác, sao mà anh muốn nhìn được." Trác Dụ đã suy nghĩ từ lâu, "Ở chỗ các em nếu trong nhà có con gái, mỗi người sẽ đều có một bộ quần áo. Hơn nữa Khương Dặc còn nói, chỉ mặc cho người mình thích nhìn thôi."
Khương Uyển Phồn nghiêm túc đánh giá: "Đây không phải là lời mà em trai em có thể nói ra."
"..." Trác Dụ thở dài một tiếng, "Là anh nói, có được không?"
Khương Uyển Phồn nhướng mày, "Trong lòng ông chủ Trác còn có một công chúa nhỏ đấy nhỉ."
"Em mặc cho anh nhìn, có hoàng tử, có bà đồng, có ai cũng được."
Không phải Khương Uyển Phồn không muốn mặc, chỉ là không cảm thấy cần thiết phải để tâm đến chuyện này.
Cô gần như quên mất tiêu chuyện này luôn, lại không hề nhắc đến một câu.
Trác Dụ đợi ba ngày, chờ đến mức bắt đầu nóng nảy, cả người rầu rĩ.
Lúc Khương Vinh Diệu uống trà, quan tâm hỏi: "Con rể, con bị ốm à?"
Trác Dụ nói: "Bố, ngực con đau quá."
Khương Vinh Diệu vội đặt ấm trà xuống: "Hả, vậy để bố xoa cho con."
Ý tốt của bố vợ, ai dám từ chối?
Trác Dụ không dám.
Cho nên lúc Hướng Giản Đan và Khương Uyển Phồn nhìn thấy cảnh tượng này, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ông Khương kho khan một tiếng, cầm ấm trà đi chọc chim.
"Anh với bố làm gì thế?" Khương Uyển Phồn đi tới hỏi.
Không có tiếng đáp lại.
"Anh không nghe thấy à?" Cô đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh anh.
Trác Dụ nhích sang một bên.
"Còn giữa khoảng cách với em nữa chứ?" Khương Uyển Phồn cười hỏi: "Muốn xuất gia làm hòa thượng à?"
"Cũng giống lắm rồi." Trác Dụ buồn bực đáp.
Ông chủ Trác không gây gổ, cũng không dễ tức giận.
Nhưng một khi tức giận rồi thì sẽ lớn chuyện.
Anh không chiến tranh lạnh, cũng không ở không đi gây sợ, mà cực kỳ giỏi ra vẻ khổ sở ở trước mặt người lớn, người thân, bạn bè một cách rất là mượt mà.
"Mẹ, con đau đầu quá, chắc là do buổi tối không đắp chăn."
"Bà nội, hôm nay tâm tình của con vẫn bình bình như vậy, cũng chỉ thua bà 300 tệ thôi, lần sau con thua bà nhiều hơn một chút."
"Bố, ngực con đau quá, may là lần trước có bố xoa cho con, nếu không bây giờ con chết mất."
"..."
Khương Uyển Phồn thật sự nhìn không ra, trên người chồng cô còn có kỹ năng trà xanh này nữa.
Sáng sớm hôm nay, Trác Dụ bị tiếng chó sủa bên ngoài đánh thức.
Theo bản năng anh sờ sờ chỗ bên cạnh, nhưng lại trống trơn không người.
"Chị em đâu?" Anh ra khỏi phòng ngủ, đụng phải Khương Dặc ở đối diện.
"Em không biết, chắc là đi xem náo nhiệt rồi." Khương Dặc nói: "Anh rể anh quên rồi à? Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội du lịch Lâm Tước, có tiết mục khai mạc."
Sau khi Trác Dụ rửa mặt xong, thong thả đi ra ngoài.
Những hoạt động tổ chức lễ hội du lịch như thế này, lượng khách đến tăng lên đáng kể. Địa phương nhỏ, nhưng di sản văn hóa ở đó luôn độc đáo hấp dẫn.
Dọc con sông đông đúc khách du lịch, mọi người rối rít mong chờ màn biểu diễn trên sông sắp tới.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, bầu trời trong xanh, trắng xanh đan xen, cảnh sắc núi sông dễ chịu sáng sủa. Khung cảnh chân thực được lấy làm bối cảnh, vốn đã đủ để khiến lòng người rung động. Và khi những ca khúc hát về núi lảnh lót vang lên, bầu không khí càng cảm giác tươi vui hơn.
Lần này chủ đề là "Gả cưới", các làn điệu dân ca đa dạng từ điệu đón dâu đến lời tiễn đưa. Khúc ngân nga vang vảng lượn quanh dưới núi, chiếc ghe trúc buộc dải đỏ khua chèo trên dòng sông sóng gợn lăn tăn lăn tăn.
Trên ghe là một nhóm nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục người Miêu, mà "cô dâu" ở giữa có thể nói là trang phục lộng lẫy nhất.
Hoa văn chủ yếu trên trang phục người Miêu là hình long phượng cuộn lại cùng bay lên, phối hợp với màu xanh lam không hề ngột ngạt mà đập vào mắt là cảm giác phong phú. Trên đầu đội một cái mũ màu bạc hào hoa phong nhã, cổ thì đeo vòng bạc xếp tầng tầng lên nhau.
Cái khăn đội đầu của "cô dâu" cuối cùng cũng được vén lên khi màn kịch "Gả cưới" được đẩy đến khúc "kịch tính".
Trác Dụ hoàn toàn sững người.
Đó là Khương Uyển Phồn.
Dáng người cô cao gầy mảnh khảnh, tư thế thẳng táp, giống như dàn dây mây dây leo xinh đẹp nhất giữa dòng sông nước núi non.
Khúc núi ca đã ca đến đoạn gặp mặt "chú rể".
"Hai Hai —— Nài ô ——" Giọng điệu này giống như thác nước từ trên núi đổ xuống, khí thế cuồn cuộn, hương vị nồng đậm.
"Cô dâu" kéo tấm vải che trên đầu xuống ném về phía "chú rể".
Khoảnh khắc cô vẫy vẫy tay, Trác Dụ lập tức giơ tay lên theo bản năng như có cùng chung nhận thức. Giữa tiếng reo hò và hoan hô của mọi người, chiếc khăn đội đầu như một chú bướm ngoan ngoãn bay thẳng về phía người yêu.
Trác Dụ vững vàng bắt lấy, hai người cách nhau một khoảng cách nhưng ánh mắt của anh và Khương Uyển Phồn vẫn có thể xuyên qua dòng người tấp nập quấn chặt lấy nhau.
Cô là một cô gái độc lập có chủ kiến như vậy. Không dựa dẫm, không lấy lòng, không nịnh bợ, không khuất phục trước bất kỳ ai, bằng nhân cách và sức hút tuyệt đối của bản thân —— kiếm sống và tìm kiếm tình yêu.
Sau khi màn du ngoạn trên sông kết thúc, Khương Uyển Phồn trở thành một người nổi tiếng nho nhỏ trên mạng xã hội, cô được rất nhiều người vây quanh xin chụp hình chung. Mất một lúc lâu mới chạy thoát thân được để đi tìm Trác Dụ. Cô từ xa chạy đến với nụ cười rạng rỡ trên môi, cùng với tiếng leng keng của những món đồ trang sức bằng bạc, khiến Trác Dụ nhìn mà lòng rạo rực.
"Vui rồi chứ, ông chủ Trác?" Cô nghiêng đầu cười hỏi.
Trác Dụ không trả lời.
"Cái này còn phải suy nghĩ sao?" Khương Uyển Phồn giả vờ tức giận, nghịch ngợm uy hiếp: "Cô gái người Miêu biết hạ cổ, anh phải cẩn thận đấy."
Trác Dụ nhướng mày, "Bị hạ cổ thì như thế nào, có phải sẽ chết mê chết mệt em không?"
Khương Uyển Phồn tinh nghịch nháy mắt, "Vậy bây giờ anh có bị mê hoặc không?"
"Còn hơn thế nữa." Một tay Trác Dụ ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng, trầm giọng nói bên tai cô: "Ở trên người của em, anh bằng lòng tinh tẫn nhân vong."
*精尽人亡 Tinh tẫn nhân vong: Thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động t1nh dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]