Lệ Đan đưa Nhiếp Hàn vào bệnh viện, toàn thân cô ướt nhẹp nhìn anh ta xịu lơ trên băng truyền toàn thân cũng ướt và thêm cả vết thương trên bụng máu trào ra không ngừng. Anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu còn cô đứng đợi ở bên ngoài, cả cơ thể cô run rẩy không biết vì lạnh hay vì lo sợ. Lúc nghe tiếng súng và thấy anh ta đứng chắn trước người làm tim cô như muốn ngừng đập, cô không cần sự giúp đỡ hay hy sinh của ai cả chỉ cần mọi người đứng yên một bên đối với cô đã là sự an ủi rồi.
Không lâu sau bà Mạnh Hồi và Nhiếp tổng cùng đi đến, “Tiểu Đan... có chuyện gì vậy... Hàn... thằng bé nó bị làm sao vậy... sao lại trúng đạn...?” bà ấy nức nở ôm lấy cô. Nhìn bà ấy đau lòng đến bấn loạn như vậy cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, vào lúc đó Nhiếp Cận tiến tới đỡ lấy vợ mình rồi bình tĩnh hỏi cô “Cháu không sao chứ?”, “Cháu không sao”. Một người đàn ông ở nhà hoạt náo, bốc đồng như vậy nhưng khi có chuyện lại bình tĩnh sáng suốt đến vậy, đây có lẽ là lý do khiến Nhiếp thị phát triển như diều gặp gió.
Đợi hơn bốn tiếng phòng cấp cứu cũng tắt đèn và Nhiếp Hàn được đẩy ra, bác sĩ có căn dặn và báo cáo vài điều gì đó nhưng cô hoàn toàn không nghe chỉ nhìn anh ta nằm im bất động. Sau đó bà Mạnh Hồi đã nói cô về nhà thay quần áo và nghỉ ngơi, nhìn cả nhà ba người trong phòng bệnh cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106295/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.