“Mẹ mày cô ta đã trói buộc tao bao nhiêu năm như vậy chưa đủ sao, gia đình của mày đàn áp tao, coi thường tao như vậy chưa đủ hả?” ông ta gằn giọng với gương mặt đầy oán hận, thực sự khác với người ba luôn lạnh nhạt thờ ơ. Thì ra ba cô còn có bộ mặt như thế này, hay đây mới là bộ mặt thật của ông ta. Trói buộc? Đàn áp? Gia đình cô không phải cũng là gia đình của ông ta hay sao?
“Chắc ông chuẩn bị rất nhiều rồi mới dám hành xử như vậy đúng không, ông thực sự muốn trở lại cái thời tay trắng đó sao?” cô chưa bao giờ là một đứa con gái mềm mỏng và đáng yêu cô sinh ra không phải làm công chúa mà để làm nữ hoàng. Chiếc đàn dương cầm không kìm nén được tham vọng trong cô, tiếng đàn không làm dịu đi sự ương ngạnh trong cô và bàn tay trên phím đàn không làm cô yếu đuối, nhẹ nhàng.
Nhìn vào đôi mắt kiên nghị và lãnh đạm của cô Lệ Thoái như nhớ lại cái thời là chú chuột sa hũ nếp của mình, ánh mắt giọng điệu của đức vua và công chúa khi kén rể làm ông ta thẹn quá hóa giận. Ông ta hận không thể bóp chết cô , dẫm đạp lên cái vương triều khiến ông ta trở nên nhỏ bé và hèn hạ. Nhưng Lệ Thoái cũng đã biết thời đại của ông đã tới, ông ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Ông ta kêu trợ lý đưa tới trước mắt cô một tập hồ sơ, khi cô mở ra xem đó chính là hồ sơ tử vong của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106249/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.