Sau tang lễ hai tuần mọi chuyện cũng dần bình ổn trở lại về mặt hình thức, anh cũng bay lại sang Pháp để chuẩn bị cho dự án nghiên cứu sắp hoàn thành. Hôm nay cô có hẹn với cô bạn thân đi dạo cho khuây khỏa đầu óc.
“Đan nhìn cậu mệt mỏi như vậy rồi buổi biểu diễn sắp tới làm sao đây?” Mạt Nhi nhìn cô khuấy ly coffee gần một tiếng đồng hồ mới lên tiếng hỏi. Không nhờ cô ấy nhắc chắc cô cũng quên mất mình là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Nhưng thực sự hiện tại cô không có hứng thú đàn, cô học đàn cũng vì mẹ cô.
Mẹ luôn muốn cô là một con chim én tự so tự tại xinh đẹp hoạt náo không phải bận tâm về cơm áo gạo tiền. Cũng không phải suy nghĩ thâm sâu danh vọng như những con cái gia đình tài phiệt khác. Mẹ cô thực sự chỉ mong muốn cô sống nương nhờ vào gia đình hạnh phúc giàu sang cả đời. Nhưng bây giờ là mẹ bỏ cô mà đi trước, cuộc sống sau này cô có còn được là chim én vàng nữa không...
Về đến nhà cô lại lẩn thẩn đi vào khuân viên trong vườn, đó là nơi mẹ cô thích nhất ở đó trồng rất nhiều hoa oải hương. Mẹ cô thích màu tím, say mê màu tím nên từ nhà ông ngoại đến nhà cô đều ngập trong sắc tím và mùi thơm ngào ngạt của oải hương. Nhưng cái tên hoa thật mệt mỏi... chắc cũng như cuộc sống của mẹ cô vậy.
Bà ngoại cô cũng mất sớm lúc mẹ cô 17 tuổi, bà tặng cho mẹ cô một cơ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106247/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.