Cô thuê một khách sạn ven biển để ngủ qua đêm, cô đã nhờ nhân viên mua giúp mình vài bộ quần áo.
Sáng sớm hôm sau cô đến trụ sở cảnh sát như đã hẹn.
“Anh Viễn“.
“Bé Kiều Oanh“.
Trạch Viễn vẫy tay gọi cô vào trong.
Anh ấy là bạn thời cấp 3 của Triệu Hy. Cả hai là bạn thân, mọi chuyện họ đều chia sẻ cho nhau biết. Kể cả cô, Triệu Hy cũng nói cho anh biết. Có thể nói Trạch Viễn là người cô có thể tin tưởng vào.
“Đây là đồ của Triệu Hy“.
Trạch Viễn chỉ vào một cái balo có thêu tên Triệu Hy.
“Anh, sao không kêu người nhà của anh ấy đến nhận ạ?”
“Hồi cấp 3, ba mẹ của anh ấy ly hôn, sau đó bọn họ đều tìm cho mình hạnh phúc riêng. Triệu Hy ở lại chăm sóc bà nội“.
“Vậy là... Suốt năm tháng đại học anh ấy đều tự kiếm tiền sao?”
“Phải, số cậu ấy cũng khổ“.
“Anh biết bà nội của anh ấy ở đâu không?”
“Tý anh nhắn địa chỉ cho, lâu lâu anh cũng hay xuống thăm bà ấy. Từ khi bà biết anh ấy mất tích bà đã rất buồn“.
“Chiều em với anh đến đó nhé“.
“Được“.
Tiếng báo cáo từ chỉ huy xuống, có một băng cướp ở làng khác.
“Anh đi nhé, khi nào xong việc ta gặp lại“.
“Vâng“.
Cô về phòng khách sạn của mình, định mở chiếc túi ra nhưng tiếng chuông điện thoại lại khiến cô để tâm.
“Alo, Minh Vũ“.
“Em đi đâu vậy?”
“Sao anh biết em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-deu-la-the-than/3492156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.