Thời điểm tôi bước ngang qua con phố đi bộ, những món đồ hường phấn và những đóa hoa hồng lung linh len lỏi vào mắt khiến cho tôi nhận thức được, đã sắp đến Valentine rồi.
Cái ngày lễ đơn giản kia lại đang hành hạ tinh thần tôi, trước đây, khi còn có bạn gái, tôi còn có thể cùng cô ấy ra ngoài đi dạo một chút, cho dù có là hai người con gái trong cái bầu không khí ngập mùi lãng mạn kia, thì ít nhất cũng không có ánh mắt khác thường nhìn mình. Có đôi khi ở bên trong cửa hàng còn có thể thu được ít thành phẩm bất phân nam nữ, xem như là chút ngọt ngào nho nhỏ.
Không có ai phụng bồi, ngược lại lại càng muốn dẫn người khác đi.
Chuyến bay của Diệp Tử là vào xế chiều hôm nay, nàng nói trong điện thoại, tôi có thể tùy tiện đến. Kỳ thực cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Nàng rõ ràng là đã hoàn toàn vứt bỏ tôi rồi, người đàn ông của nàng sẽ ra nước ngoài, nàng rõ ràng nói, sẽ không tệ nếu tôi tới tiễn nàng.
Tôi đi, tôi muốn làm rõ những chuyện trước đây có chút không rõ ràng.
Tôi đôi khi đối với tính khí của chính mình cảm thấy thật bó tay, nhu nhược, sợ trách nhiệm, không có cốt khí, ngày trước tiễn nàng đi, đó là chuyện của nửa năm trước, tôi ẩn núp ở trong một góc phòng khóc, về đến nhà buồn bực nửa ngày, lần này tiễn nàng đi, nàng sẽ không trong biển người nhìn trái nhìn phải tìm tôi như trước, cũng sẽ không còn lưu luyến mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070727/chuong-47.html