Trước tết âm độ một tuần, tôi xin quản lý phòng cho nghỉ một ngày, chị quản lý mặt tối sầm như tiền đồ chị Dậu khiến cho tôi không còn cách nào khác là phải triệu hồi soái ca Vương Vĩ ra mặt, đánh tan mọi khả năng bị từ chối. Sau đó tôi định sẽ bao anh ta ăn một bữa lẩu để báo đáp. Đối với chuyện này, Vương Vĩ văng cho tôi một loại ánh mắt giống như đang dò xét một người có đầu óc không bình thường, cuối cùng cho ra kết luận: "Bà đập đầu vào đâu rồi có phải không đấy? Đột nhiên lại hào phóng như vậy, nhất định là đang có âm mưu gì rồi."
Tôi mặc kệ anh ta mỉa mai, có lẽ là do bình thường tôi hành xử không được khéo léo, thế cho nên ở trong ấn tượng của người khác, tôi luôn có một loại dáng vẻ keo kiệt, sự hào phóng của tôi lại trở thành một sự không cần thiết.
Diệp Tử đã trở về. Và tôi sẽ ra sân bay đón nàng.
Thông tin kia là tôi nghe được từ Nghiêm Diệp. Tôi biết cái gã nhỏ mọn lương tâm đã bị chó tha mất kia sẽ không hảo tâm đến vậy, thua thiệt tôi ở nơi này tán thưởng tổ tông hắn vài câu. Tôi ở nhà xoắn xuýt nửa ngày, chuẩn bị tâm lý đến chết đi sống lại, cuối cùng các bô lão trong tâm tôi mới đồng thanh hô: "Đi!"
Tôi ở cửa sân bay giơ một cái bảng thật to, đây chính là kiệt tác của mẹ tôi. Khi tôi nói cho mẹ biết là muốn đi lên sân bay đón một người bạn, các loại drama
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070713/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.