Tôi ngồi ở trước cửa phòng giải phẫu, nhìn đăm đăm vào căn phòng đóng cửa, ánh đèn bên trong sáng trưng, đó là một thế giới khác, nơi mà Oa Oa và đứa con của cô ấy đang giãy dụa, tôi ở bên ngoài này, bất lực. Tôi chưa từng đối mặt với những chuyện như vậy, tôi không biết, lúc này tôi chỉ có thể thừa nhận, tôi là một đứa trẻ cái gì cũng không biết, tôi khóc và bắt đầu cầu khẩn, cầu khẩn cho cô ấy không sao. Hai mẹ con đều không sao. Tôi sợ, sợ vô cùng. Oa Oa quá yếu, màu máu nhuộm đỏ trên chăn mền, nhuộm đỏ cả đôi mắt tôi, khiến cho tôi không thể thấy bất cứ loại màu sắc nào khác.
Tôi không biết tại sao mọi thứ lại tới quá đột ngột như vậy, tôi không tiếp thụ được, tôi muốn lùi bước, quên hết tất cả đi, chạy trốn khỏi nơi này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, trở lại khoảng thời gian tựu trường, tôi không bước vào cái ký túc xá đó, tôi và Diệp Tử là hai người lạ, thỉnh thoảng tôi sẽ đụng mặt Nghiêm Diệp, và tôi sẽ mặc kệ hắn, như vậy có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra. Tôi sẽ không yêu Diệp Tử, tôi sẽ không quen biết Oa Oa, tôi cũng sẽ không lạc vào trong chuyện này. Nếu đi một lối rẽ khác, có phải cuộc sống cũng sẽ khác. Nếu như tất cả có thể làm lại được từ đầu, tôi không muốn, tôi không muốn đi đụng mặt ái tình, thà rằng làm một người lạ bước ngang qua nó.
Tôi nghĩ mà nước mắt rơi xuống, thậm chí ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070703/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.