Quả nhiên là mẹ nói đúng, không thể đi tham cái lợi nhỏ trước mắt, đồ ăn đến lúc thì phải bỏ, nếu cứ cố gắng ăn thì sẽ hư cái bụng. Tôi vì vậy mà tâm sự với WC suốt cả một ngày, đầu óc trống rỗng, trong mắt lóe ra những vì sao, chân run rẩy không đứng dậy nổi. Người trong ký túc xá nhìn dáng vẻ bệnh tật của tôi, gần như đã cho rằng tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối.
Nhưng mệnh tôi vẫn chưa tuyệt, ngày thứ hai lại tung tăng đi học, trên đường, tôi nhận được dòng tin ngắn ngủn của Diệp Tử, nàng hỏi tôi tại sao không đến chỗ hẹn, tôi vô lại trả lời [Hôm đó, người ta đi bồi gấu, không rảnh.]
Tin gửi đi rồi tôi mới nhận ra mình vừa nhắn cái gì, chết tiệt, không phải tôi như vậy là đang gây hấn sao? Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc. Tôi ôm lấy cây đại thụ trường học, đầu đập đập vào thân cây, hận không thể đập ra hết những dây thần kinh bốc đồng trong đầu, vì sao có cơ hội lại không đi giải thích, vì sao cứ thích thể hiện là thanh niên cứng, não tàn não tàn não tàn. Quả nhiên, bốc đồng là bom nguyên tử, và sự bốc đồng của tôi là quả bom nguyên tử đáng sợ nhất.
Qua một lúc lâu, khi tôi gần như đã bước vào trong lớp học, nàng nhắn lại cho tôi một cái tin [Ngày hôm nay cậu cũng hẹn bạn gái à?]
Sau khi tôi nhìn thấy thì giống như bị một đạo thiên lôi bổ xuống, lời tự dối mình lại thành ra sự thực trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070699/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.