Chờ đến lúc qua được kỳ thi cuối kỳ, thời điểm sắp trở về nhà tôi mới chợt nhớ ra là hình như vẫn còn thiếu nợ Diệp Tử một bữa ăn ngon. Lúc Diệp Tử ngồi lật giở nợ cũ ra tính sổ, tôi kiên quyết lần này sẽ dẫn cô ấy đi ăn lớn. Mà, Diệp Tử thì lại mềm mại nói: "Cậu đã nói là mời kem ly. Hơn nữa không chỉ nói là mời một lần."
"Cái gì vậy má, tớ chỉ bảo mời ăn có một lần thôi mà." Tôi kiên quyết bảo vệ ví tiền của mình.
"Quả nhiên là chối nhỉ? Lần trước là cậu đòi bồi thường mình, có phải không?"
"Phải."
"Sau đó, hôm thi, mình giúp cậu ăn gian, cậu cũng nói là muốn mời mình, có hay không?"
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, mồ hôi lạnh cứ như vậy tích tụ. Thời điểm sắp chết đến nơi thì ai còn muốn đi tính toán, bất đắc dĩ mới cắt đất đền tiền mở ra cửa khẩu thương mại, cái gì cũng bằng lòng làm cốt để tìm kiếm cửa sinh, thật không may, đáp án của Diệp Tử cho dĩ nhiên là đúng, nhưng tôi lại viết lộn chỗ. Quả nhiên là một khi trời đã muốn triệt đường sống thì ngươi chắc chắn sẽ không qua.
"Tiếp nhé, sau đó cậu lại đem tế con gấu con của mình, lúc đó cậu đã nói gì?" Diệp Tử liếc nhìn tôi, thật giống như nếu tôi dám nói một chữ "Không", cô ấy sẽ dùng những móng vuốt xinh đẹp vồ chết tôi luôn.
Tôi gật đầu, hoàn toàn đúng là lỗi của tôi, ai bảo gấu của cô ấy đáng yêu như vậy, hơn nữa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070691/chuong-12.html