Tôi dựa lưng vào tường nhìn nàng ở bên cạnh, co ro, toàn thân bởi vì khóc mà có những rung động nho nhỏ, nó khiến cho tôi nhớ đến ngày bé ở nhà bà ngoại, tôi có nhìn thấy một con mèo con mới sinh, nó cũng là run rẩy như vậy, khiến cho tôi cẩn thận hoài nghi, phải chăng nó không thể tiếp thu nổi cái thế giới này.
Tôi không đi dỗ dành nàng, là không biết nên nói cái gì, tôi nghĩ tôi nên nói cái gì đó, giống như là lời kịch trên TV, cái gì mà "Xin lỗi, tôi sẽ phụ trách." hay vẫn là "Cả hai chúng ta đều đã lớn cả rồi, cũng chỉ là vui đùa một chút thôi mà."
Tôi đẩy tóc nàng ra nhìn gương mặt nàng tái nhợt, nước mắt ở dưới ánh đèn phản xạ lại ánh sáng. Nàng bây giờ chật vật yếu đuối, khiến cho đáy lòng tôi sinh ra một loại kiêu ngạo, tôi đã đem cái đóa hoa cao cao tại thượng kia thô lỗ hái xuống, để cho nàng phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, chảy ra thứ huyết dịch khổ sở.
Đợi nàng khóc xong rồi, từ từ an tĩnh lại, chỉ còn lại những tiếng thở dốc vô lực. Tôi đưa tay lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại ở trên khóe mắt nàng, nàng từ từ đứng dậy, tựa ở đầu giường, trông coi tôi, dùng một loại ánh mắt tôi chưa từng nhận thức.
"Cậu vẫn luôn tùy hứng như vậy." Nàng nói.
"Tôi vốn là như vậy mà." Tôi thì thầm nói, đem bàn tay đặt vào giữa hai chân của nàng, lại bị nàng đá ra, tôi lưu manh một dạng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070685/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.