Tôi không về nhà để bàn giao lại chai xì dầu, ngược lại ôm theo một túi đồ đi ra sân chợ phiên rộng lớn, cuối nơi đó là cửa hiệu Starbucks, một nơi tôi cho rằng những người không có tiền thì không nên đến làm gì.
Tôi nghèo, tôi là giai cấp vô sản.
Thời điểm bắt xe, người đẩy người chen, người Ninh Ba không biết từ khi nào đã leo thang theo giá cả hàng hóa, trên xe rậm rạp chằng chịt những đầu người, tóc đen, tóc đỏ, tóc màu gì đó, đầu người giống như một cái bảng pha màu pha tạp đủ mọi loại màu sắc, tôi ở phía trên cao nhìn xuống, huyễn tưởng mình là tử thần, áo choàng đen huyền, tay cầm lưỡi hái, lả tả lấy đầu của bọn họ. Trong xe con lăn lộn từng cái từng cái đầu người, con mắt mở thật to trông lên trần xe. Tôi chen chúc trong cái không gian chằng chịt đầu người đó, thân thể họ vẫn theo xe lắc lư lắc lư. Cái hình ảnh kia khiến cho tôi cảm thấy thật khủng bố cùng kích thích.
Vị trí sau cùng vẫn là vị trí tôi và Diệp Tử thích nhất, thời điểm chúng tôi còn đi học đại học rất thích chọn vị trí này, dựa vào nhau thật chặt, chiếc xe con dừng lại một chút, thả người ở phía trên đi xuống, tôi nhàm chán nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài người tới người đi.
Đến khi xe dừng lại, tôi bị chen lấn xuống phía dưới, lúc đó có một tên trộm vô duyên lục lọi vào trong túi quần tôi, thủ pháp không được tính là thuần thục, tôi rõ ràng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cung-di-tim-vui/1070682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.