Chương trước
Chương sau
Chu Anh cảm thấy trong thân thể lạnh buốt một trận rồi lại nóng sốt một trận, tất cả lỗ chân lông trên người dường như đều bị bịt kín rất khó chịu. Mí mắt nặng căn bản là không có cách nào mở ra, trong đầu lại vang vọng một ý niệm, không thể dễ dàng buông tha.
Thời đại này không có thiết bị và kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến, thuốc Đông y truyền thống phần lớn tác dụng chậm, đối với sốt cao như vậy cần cấp tốc giảm sốt bản là không có tác dụng quá lớn. Cho nên lúc này người bệnh phải dựa vào ý chí của chính mình là nhân tố quan trọng nhất.
"Tình huống Thư tần như thế nào?" Gia Nguyên đế hỏi sau khi thái y bắt mạch xong.
Ba thái y nơm nớp lo sợ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lắc lắc đầu: "Hoàng Thượng, vi thần vô năng, Thư tần chủ tử sợ là không được tốt."
Gia Nguyên đế thuận tay quơ lấy chén trà nhỏ ném ra ngoài, nước trà, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi: "Vô liêm sỉ, trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi để làm gì? Ném ra ngoài cho trẫm!"
Thái y vẫn tại chỗ cầu xin tha thứ: "Kính xin Hoàng Thượng thứ tội a, Thư tần chủ tử vốn là mắc chứng bệnh phong nhiệt bình thường, nhưng chủ tử gần đây vẫn tích tụ tâm sự, khúc mắc không cởi bỏ nên bệnh khí không thông, nếu là cứ thế mãi, dù là Hoa Đà tái thế cũng bó tay."
"Hoàng Thượng bớt giận." Trương quý phi bên cạnh khuyên giải an ủi nói, "Có long ân của Hoàng Thượng phù hộ, Thư tần muội muội chắc chắn cát nhân thiên tướng. Hoàng Thượng đừng lo lắng quá. Theo như nô tì thấy, Thư tần muội muội đây là thương nữ nhi sốt ruột, Hoàng Thượng, quy củ mặc dù phải coi trọng, nhưng là thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ cho tâm tình người làm mẹ. Đại công chúa hiện giờ đã năm tuổi, nhưng nô tì trong mỗi ngày không nhìn con bé thì ngay cả ăn cũng không ngon. Nô tì nghĩ nếu là Tuệ thục nghi vẫn trên đời, sợ cũng như Thư tần vậy."
Sắc mặt Gia Nguyên đế khó coi, nhưng không có mở miệng.
Hiền phi ở một bên hát đệm: "Quý phi nương nương nói đúng, Ai bảo lòng tấc cỏ, báo được ánh ba xuân?* Loại tình cảm yêu thương con gái của Thư tần muội muội, kính xin Hoàng Thượng thông cảm. Hơn nữa mẹ con liền tâm, mấy ngày nay tiểu công chúa ở trong cung nô tì ăn không ngon, ngủ không yên, có lẽ là cảm nhận được lần này không buông xuống được của Thư tần muội muội."
Du tử ngâm - 遊子吟 (Mạnh Giao - 孟郊)
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thuỳ ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Dịch nghĩa
Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,
Nay đang ở trên áo người đi xa.
Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,
Có ý sợ con chậm trễ trở về.
Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,
Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?
Bản dịch của Khương Hữu Dụng
Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân ?
Nhìn trên mặt Hoàng Thượng có hai phần dao động, Thục phi lên tiếng nói: "Hoàng Thượng, tuy nói Thư tần muội muội sốt ruột vì con gái cưng, nhưng chính tam phẩm trở lên mới có thể tự mình nuôi nấng con là quy củ lão tổ tông đã định ra, Hoàng Thượng cần phải nghĩ lại, để tránh tương lai bị nói tổn hại tổ chế a."
"Thục phi nương nương nói như vậy không hợp tình hợp lý." Luôn luôn ít lời Ôn phi cũng nhịn không được nữa, mở miệng, "Hiện giờ Thư tần muội muội nguy ở sớm tối, Thục phi nương nương nhìn không đau lòng sao?"
Sắc mặt Thục phi cứng đờ, lập tức khôi phục tự nhiên: "Ôn phi muội muội chuyện này sao? Bổn cung sao không quan tâm Thư tần, nhưng danh dự hoàng thượng lại quan trọng hơn. Hoàng Thượng chúng ta luôn luôn là người có hiếu, nếu chỉ vì một mình Thư tần rơi vào cái thanh danh bất hiếu, Ôn phi muội muội có thể phụ trách sao?"
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Vài vị ái phi cũng đừng cãi cọ, quý phi cùng Hiền phi Ôn phi đều cũng có lý, Thục phi cũng biết suy nghĩ cho người quan trọng hơn, trong lòng trẫm đều có suy tính. Hôm nay bệnh tình Thư tần không khả quan, cũng cần tĩnh dưỡng, các ái phi hồi cung trước đi, trẫm ở trong này bồi nàng."
"Thư tần bị chứng bệnh phong nhiệt, Hoàng Thượng mặc dù có tình có nghĩa, nhưng cũng phải giữ lấy thân mình. Không chỉ có Thư tần cần ngài, Đại Tề càng cần ngài nữa a." Thục phi phúc thân khuyên nhủ.
Gia Nguyên đế vỗ vỗ bờ vai của nàng ta: "Ái phi yên tâm, trẫm biết đúng mực."
Mọi người ly đại điện, Gia Nguyên đế mới vào nội điện, nhìn người phụ nữ trên giường sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nói: "Phải qua được một kiếp này, trẫm mới suy nghĩ đem tiểu công chúa ở lại bên cạnh nàng."
Chu Anh hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp đã là chuyện năm ngày sau, Bách Hợp vui mừng khôn xiết, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân. Lục La nước mắt lưng tròng đút nàng uống chút nước: "Chủ tử, ngài đã tỉnh lại, mọi người đều lo lắng gần chết. Thái y nói chứng bệnh phong nhiệt rất dễ làm cho miệng đắng lưỡi khô, chủ tử uống chút nước trước cho nhuận giọng."
"Ta sinh bệnh mấy ngày nay, Hoàng Thượng có tới không?" Nàng nhớ mang máng trong lúc nửa tỉnh nửa mê tựa hồ nghe thấy nói lời của Khuyết Tĩnh Hàn, cứ xoay tròn trong đầu, tỉnh lại liền muốn xác nhận trước tiên, "Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra?"
Lan Tương bưng chén thuốc tiến vào, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Chủ tử ngủ mê rất nhiều ngày, đã xảy ra không ít chuyện đâu. Trong lòng Hoàng Thượng thương tiếc chủ tử, ngày ngày đều đến xem chủ tử. Mọi người đều nói chủ tử là bởi vì luyến tiếc tiểu công chúa mới sinh bệnh, mấy ngày trước đây quý phi, Hiền phi cùng Ôn phi nương nương đều là cầu tình cho chủ tử, hy vọng Hoàng Thượng nhìn ở phân thượng mẹ con tình thâm của chủ tử cùng tiểu công chúa, mở một mắt, nhắm một mắt để cho tiểu công chúa nuôi ở dưới gối chủ tử. Nhưng Thục phi nương nương vẫn phản đối, nói phải bận tâm đến thanh danh hoàng thượng, lúc này Hoàng Thượng mới dao động."
Chu Anh buông thỏng con ngươi, lặng im hồi lâu mới thở dài: "Thục phi cũng không sai, là ta quá mức tham lam. Đã nhiều ngày Hoàng Thượng có nhắc lại chuyện này?"
"Vậy cũng không có, nhưng hôm qua Trương quý phi cùng Thục phi còn vì việc này ở trong ngự hoa viên thiếu chút nữa lật mặt, thậm chí đều kinh động tới thái hậu. Trong cơn tức giận, thái hậu phạt quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương ở trong Thọ Khang cung sao chép kinh Phật ba canh giờ, nô tỳ nghe nói khi ra Thọ Khang cung tay của quý phi nương nương và Thục phi nương nương đều tê mỏi." Lan Tương có chút nghi hoặc, "Chủ tử, nô tỳ cảm thấy Trương quý phi có lẽ đã làm mẹ người giống như chủ tử, bị lây cảm động, cho nên lúc này mới nghiêng về phía chủ tử, thật sự là hiếm có."
Chu Anh gật gật đầu: "Hai người các nàng như vậy Hoàng Thượng cũng không có lí do thoái thác gì sao?"
"Hoàng Thượng vẫn không có tỏ thái độ, có lẽ là chính sự quá bận."
Chu Anh gật gật đầu: "Ta đã có chút khí lực, Lan Tương thay quần áo cho ta đi, theo ta đi một chuyến Thọ Khang cung."
"Nhưng chủ tử ngài bây giờ còn bệnh, nếu là xuất môn bị trúng gió tiếp càng nghiêm trọng hơn thì sao?" Lan Tương vội ngăn lại, "Mặc dù đã là ngày xuân, nhưng bên ngoài vẫn có gió. Huống hồ tiểu công chúa còn trong cung Hiền phi, chủ tử chẳng lẽ không nhớ tiểu công chúa sao?"
Nàng cười khổ nói: "Sao không nhớ? Nhưng thái hậu, quý phi nương nương, Thục phi nương nương đều là vì chuyện của ta cùng với tiểu công chúa mới náo loạn giằng co như vậy, về tình về lý, ta cũng phải đi thỉnh tội."
Lan Tương không khuyên được nàng, chỉ đành vâng theo, tuy là đã vào ngày xuân, vẫn là choàng cho nàng áo choàng thật dày.
Khi đi qua ngự hoa viên gặp được Cố dung hoa thật lâu không thấy, Cố dung hoa nhìn sắc mặt nàng suy yếu, thân thiết nói: "Thư tần tỷ tỷ đã đỡ chưa? Tỷ tỷ bệnh mấy ngày nay, muội muội mặc dù vẫn không được đi gặp tỷ tỷ, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương, ngày ngày ngóng trông tỷ tỷ sớm đi khỏi hẳn đâu."
Cố dung hoa này thực ra là Cố quý nhân, làm sao nói chuyện thật, nhưng gần đây vì chuyện tấn vị, trong cung đi xã giao mà thôi.
"Dung hoa muội muội suy nghĩ cho ta như vậy, trong nội tâm của ta rất cảm động, đang muốn đi Thọ Khang cung thỉnh an thái hậu nương nương, dung hoa muội muội có bằng lòng đi chung hay không?" Chu Anh cười hỏi thử.
Trên mặt Cố dung hoa hiện lên một tia đùa cợt: "Thư tần tỷ tỷ mời tần thiếp vốn muôn lần chết cũng không chối từ, nhưng Hoàng Thượng tuyên tần thiếp đi Dưỡng Tâm điện, tần thiếp thật sự không có thời gian, kính xin tỷ tỷ lượng giải."
Chu Anh gật gật đầu: "Hoàng Thượng đã tuyên, cũng đi nhanh đi."
"Chủ tử, ngài sao phải cùng nàng phí lời, hiện giờ ngài thánh sủng đang nùng, mà nàng chỉ là phi tần bệnh lâu thất sủng thôi. Chiếu theo trình độ được sủng ái hiện giờ của chủ tử, mặc dù nàng phân vị cao hơn, cũng không phải là chuyện lâu." Liễn của Chu Anh vẫn chưa đi xa, nàng thuận lợi nghe hết lời nói của cung nhân bên người Cố dung.
Cố dung hoa hừ lạnh một tiếng: "Câm miệng, Hoàng Thượng không thích nhất là phi tần gây nhiều thị phi, Trương quý phi cùng Thục phi không phải là vì mấy ngày trước trong ngự hoa viên gây gỗ nên mới bị vắng vẻ sao? Mặc dù nàng ta không được sủng ái, cũng cao hơn ta hai cấp, trong nội tâm của ta có thể xem thường nàng, nhưng trường hợp này luôn phải có chừng mực."
Lan Tương nghe xong lời này, vẻ mặt phẫn nộ, muốn tiến đến giáo huấn một phen thì bị Chu Anh ngăn lại, nàng cười cười, lơ đểnh: "Không cần gây chuyện, hiện nay quan trọng nhất là đi gặp thái hậu nương nương."
"Chủ tử, nhưng Cố dung hoa này cũng quá đáng, không coi ai ra gì, cung nhân cũng quá kiêu ngạo." Lan Tương tức giận bất bình như cũ, "Chỉ là dung hoa mà thôi, chủ tử gần đây bị bệnh, Hoàng Thượng lúc nào cũng nhớ thương, làm sao thất sủng như vừa nói?"
"Loại người này không đáng... tức giận nhất." Chu Anh khép nửa mắt lại, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, "Ta sẽ không vì nàng ta nói vài lời liền thật sự thất sủng, mà nàng ta vì kiêu ngạo hôm nay sẽ bị hại. Được rồi, đi thôi."
Lan Tương nhìn chủ tử, cuối cùng không nói cái gì nữa.
"Tần thiếp thỉnh an thái hậu, nguyện thái hậu vạn phúc kim an." Chu Anh phúc thân hành lễ.
"Thư tần mau đứng dậy đi, Vân Cẩm dọn chỗ. Ai gia nghe nói Thư tần bệnh không nhẹ." Thái hậu thân thiết nói, "Ai gia nhìn sắc mặt ngươi vẫn không được tốt, sao từ xa tới đây?"
Chu Anh không có ngồi xuống, ngược lại quỳ gối trên mặt đất có chút lạnh cả người, chân thành mở miệng: "Thái hậu nương nương, tần thiếp là tới thỉnh tội. Những ngày qua, làm thái hậu nương nương cùng các vị tỷ tỷ quan tâm tần thiếp, là lỗi của tần thiếp."
"Vân Cẩm, mau đem Thư tần nâng dậy." Thái hậu vội sai sử Vân Cẩm, "Trên mặt đất rất lạnh, Thư tần ngồi xuống nói với ai gia là được rồi."
"Ai gia biết ngươi xưa nay nhu thuận rất quy củ, lần này cũng là bởi vì tiểu công chúa mới sinh lòng tích tụ, quý phi cũng làm mẹ người, tự nhiên có thể thông cảm. Thục phi tuy là chị ruột ngươi, nhưng rốt cuộc chưa từng làm mẹ, mặc dù có chút bất cận nhân tình*, Thư tần cũng đừng trách móc." Trên mặt thái hậu tràn đầy từ ái và hòa khí.
*不近人情 bất cận nhân tình: không hợp với tình người
"Thái hậu nương nương có thể thông cảm tần thiếp, tần thiếp cảm giác rất vinh hạnh." Chu Anh cảm kích nói, "Bệnh nặng một hồi, tần thiếp cũng đã thông, tần thiếp mặc dù luyến tiếc tiểu công chúa, lại không thể làm cho Hoàng Thượng vì tần thiếp mà phá hủy tổ chế, cũng không thể để quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương vì chuyện tần thiếp mà sinh kẽ hở. Cho nên, hôm nay đến Thọ Khang cung một là vì thỉnh an thái hậu nương nương, hai là vì thỉnh tội, thứ ba đó là có một thỉnh cầu, tần thiếp thỉnh cầu thái hậu hạ chỉ đem tiểu công chúa giao cho Hiền phi nương nương nuôi nấng."
"Ai gia thấy ngươi cũng rất hiểu biết." Thái hậu ngẩn người, lập tức vui mừng cười, "Chuyện tiểu công chúa, trong lòng Hoàng Thượng sớm đã có quyết định, Thư tần dưỡng tốt thân mình mới là chuyện quan trọng hơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.