Chương trước
Chương sau
Vu thái y nghe xong sớm nhìn đến chén thuốc: “Chủ tử, ngài khi nào phát hiện thấy bất thường?"
"Hôm qua cảm thấy chén thuốc làm như ngọt vài phần, liền không uống, hôm nay giữ lại muốn gọi Vu thái y nhìn một lần. Vu thái y biết ta luôn luôn không thích đắng, cho nên trong chén thuốc bỏ thêm cam thảo, nhưng lượng cam thảo cũng không nhiều, sao ngọt có chút ngấy vậy?!" Chu Anh thản nhiên hỏi.
"Nghe xong kỳ thật cũng bình thường, nhưng nương nương nói vị ngọt dị thường, vi thần đoán là phân lượng cam thảo nhiều hơn rất nhiều, chỉ sợ là người có tâm vì che dấu cay đắng trong thuốc, mới thêm cam thảo nhiều như vậy ý đồ áp chế vị cay đắng này." Vu thái y phân tích, lấy tay dính chút thuốc nếm thử: "Nếu vi thần không có đoán sai, người này tăng thêm đó là mộc thông, mộc thông tính hàn, là loại dược dùng phụ khoa, lợi tiểu, thông lợi huyết mạch, nhưng có độc tính, nếu sắc cùng mật có thể làm mất đi độc tính này, nhưng phụ nữ có thai nếu dùng, làm cơ thể mẹ cùng thai nhi đều tổn hại a."
"Vu thái y, thai của ta luôn luôn là do ông khai dược, Hoàng Thượng năm ngày sau liền xuất cung tế thần, nếu ta cùng hoàng nhi trong bụng có bất kỳ tổn hại, thái y đó là bồi tánh mạng cả nhà ông cũng không vượt qua được kiếp nạn này." Chu Anh thần sắc bình tĩnh nhìn ông ta.
Mấy ngày trước ông ta được người bí mật gọi đến Cảnh Nhân cung, Hoàng Hậu nói gần nói xa đều lộ ra một thai này của Thư dung hoa Hoàng Thượng cũng không coi trọng, không cần quá quan tâm điều trị, gần đây ông ta liền có điều sơ sẩy. Giờ phút này cũng hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, liền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Vi thần biết tội, kính xin chủ tử phân phó, vi thần dùng cả mạng già cũng sẽ giữ được chủ tử cùng long thai trong bụng."
"Được rồi, sau này mang thuốc dưỡng thai đến Lan Tâm đường Vu thái y đích thân xem qua, lại có việc này phát sinh ta sẽ không cho... Vu thái y thêm cơ hội nữa. Còn có, việc này tạm thời không nên lộ ra, thuốc là ở trên đường mang đến Lan Tâm đường bị rủi ro, hay là thuốc để trong Lan Tâm đường bị nô tài động tay chân, ta sẽ điều tra rõ, kính xin Vu thái y làm bộ như không biết rõ tình hình. Thái y viện càng vội, sự tình càng lớn, cũng không giấu được Hoàng thượng, ta mang hoàng tự thì Vu thái y phải quan tâm nhiều hơn chút. Ta nghe nói năm đó mẹ đẻ nhị hoàng tử sinh hạ nhị Hoàng tử khó sanh mà chết, lúc Tuệ thục nghi mang thai, thân mình vẫn không được tốt, không biết là thái y thất trách, hay là có chuyện khác?" Chu Anh nói đến đó thì dừng.
"Vi thần lĩnh mệnh." Đáy lòng Vu thái y có chút sợ hãi, ông ta vẫn không xem trọng vị chủ tử này, cảm thấy tính tình mềm mại hay đắn đo, đó là có lệ chút cũng sẽ không có vấn đề, hôm nay mới phát giác trong cung này, nào có người phụ nữ đơn giản?
Đưa tiễn thái y, Bách Hợp liền dẫn An Thanh Bình cùng Lan Tương vào, trong phòng đều là tâm phúc, Chu Anh đặt bút trên kệ bút lông: "Điều tra ra những thứ gì?"
"Chủ tử, bàn đu dây kia quả thật bị người động tay động chân, bên trong dây thừng đã bị người cố ý định cắt đứt, chỉ chừa đường quanh co bên ngoài, hơn nữa bên ngoài có dây leo vòng quanh, nhìn sơ sơ không ra manh mối." Bách Hợp dẫn đầu mở miệng.
"Hồi chủ tử, ngày ấy chủ tử đi thưởng mai phân phó nô tài quản lý bàn đu dây, sau nô tài liền chỉ Lan Thanh đi sửa sang lại. Nô tài mới vừa rồi lặng lẽ hỏi người trong viện chúng ta, Tiểu Hỉ Tử cùng Lan Khê đều gặp qua Lan Thanh trong đêm khuya tĩnh lặng trộm ra Lan Tâm đường." An Thanh Bình bẩm báo nói: "Nô tài mới vừa rồi mệnh nàng đi phủ nội vụ, Tiểu Hỉ Tử đi theo đuôi. Hơn nữa nô tài ở chỗ của nàng phát hiện cái này dưới đệm chăn."
Nói xong đưa qua một châu sai san hô, châu sai kia rất đẹp, san hô tạo hình thành chim nhạn bay về phía bắc, mắt chim nhạn còn được khảm bảo thạch sang quý, nàng là cung nữ nhị đẳng như vậy, dù phấn đấu mười năm, cũng mua không nổi.
Chu Anh cầm bút vẽ lung tung vài nét: "Chỉ dựa vào châu sai này không thể xác nhận người giật dây nàng, để lại tại chỗ, đừng làm cho nàng biết, lưu tâm nàng cùng cung nhân nào giao hảo. Chuyện sắc thuốc cho ta gần đây do ai phụ trách?"
"Luôn luôn là nô tỳ tự mình sắc thuốc, vẫn chưa qua tay người khác a, chủ tử, có gì không ổn?" Vẻ mặt Lan Tương nghi hoặc.
"Vu thái y kiểm tra, từ hôm qua, trong thuốc kia trộn lẫn mộc thông tổn hại thai nhi, tổn hại thân thể, nếu mà ta chưa phát giác, đợi Hoàng Thượng Hoàng Hậu tế thần hồi cung, ta chỉ sợ là một xác hai mệnh." Thời điểm nói lời này, sắc mặt Chu Anh cũng không dư thừa biểu tình.
Lan Tương lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: "Là nô tỳ lơ là sơ suất, kính xin nương nương trách phạt!"
"Em, nếu ta hiểu lầm em, liền tra ra đến cùng." Trong lòng Chu Anh từ hôm qua có chút phát lạnh, trong Lan Tâm đường này vẫn là nơi duy nhất nàng cảm thấy thả lỏng trong cung, lại không nghĩ vẫn cất giấu địch nhân rắp tâm bất lương, làm nàng một khắc cũng thả lỏng không được: "Thuốc lấy từ Thái y viện đến sắc thuốc rồi đưa đến ta, trải qua người nào các em còn nhớ? Hôm qua có khác thường?"
"Chủ tử, nô tỳ nhớ rõ, lúc trước vốn là nô tỳ tự mình đi Thái y viện lấy thuốc, nhưng hôm qua nô tỳ vội vàng đi ngự thiện phòng, liền đem chuyện lấy thuốc giao cho Lan Thanh, sai nàng đi lấy, hôm nay cũng là nàng ta đi lấy." Lan Tương bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Hoàng Thượng còn có năm ngày mới khởi hành đi tế thần, trong vòng ba ngày tới các em cần phải tra ra người sai sử phía sau màn. Bàn đu dây tạm thời không nên đụng đến nó, mấy ngày nay việc lấy thuốc cứ giao cho Lan Thanh như trước, Tiểu Hỉ Tử nhanh nhẹn, rất thích hợp để theo dõi, vẫn phụ trách theo dõi, nhớ kỹ, phải cẩn thận làm việc, đừng để cho nàng phát hiện ra." Chu Anh đặt bút xuống, thản nhiên phân phó nói.
----
Khi ngày thứ hai đi Cảnh Nhân cung thỉnh an, sắc mặt Chu Anh có chút suy yếu, Hoàng Hậu thập phần quan tâm: " Có chỗ nào không thoải mái, sao sắc mặt khó coi như vậy, bổn cung tuyên thái y xem cho muội."
"Tạ ơn nương nương quan tâm, chỉ là đêm qua hoàng nhi trong bụng nghịch ngợm chút, huyên tần thiếp lăn lộn khó ngủ thôi, cũng không vướng bận." Chu Anh phúc thân tạ ơn, lúc đứng dậy nhìn biểu tình mọi người một vòng. Sắc mặt mọi người phần lớn là đạm mạc, nhưng Tiêu sung nghi và Phương tần, Tô tiệp dư cùng với vài vị phi tần phân vị thấp làm như âm thầm vui sướng khi người gặp họa, nàng nhất thời đoán không ra ai hại nàng, liền chỉ có thể thu hồi ánh mắt, cụp đầu xuống.
"Đúng rồi, lúc trước Kỳ quý tần mang ba bào thai, sắc mặt cũng thỉnh thoảng khó coi như vậy." Phương tần cười mở miệng, lời này tất nhiên là làm người nhớ tới bi thương - nàng một đêm mất đi Hoàng tử Công chúa.
Kỳ quý tần cúi đầu, làm như đau lòng vì chuyện cũ.
"Được rồi, đều là chút chuyện cũ thương tâm năm xưa, còn nói tới làm chi?” Hoàng Hậu thản nhiên quát bảo ngưng lại: "Hiện giờ sắp xuất cung, bổn cung phải trong thời gian ngắn xử lý rất nhiều sự tình, các ngươi lui xuống trước đi."
Mọi người mới vừa tính đứng dậy cáo lui liền nghe được thái giám ngoài cửa cung truyền: "Hoàng Thượng giá lâm, Trương quý phi giá lâm."
Vừa mới dứt lời, Gia Nguyên đế một thân hoàng bào, giày thêu song long phun châu bằng kim tuyến, cùng Trương quý phi một thân diễm lệ cùng vào đại điện.
Hoàng Hậu suất lĩnh phi tần lục cung đứng dậy thỉnh an Hoàng Thượng. Theo sau Trương quý phi hơi hơi phúc phúc thân mình thỉnh an Hoàng Hậu, tư thái cực kỳ có lệ.
Khuyết Tĩnh Hàn và Hoàng Hậu ngồi thượng vị, nhìn mọi người trong điện: “Hoàng Hậu ngày trước cùng trẫm thương nghị bốn ngày sau trẫm cùng Hoàng Hậu xuất cung tế thần, sự vụ lục cung, trẫm nghĩ đến Phương tần cũng không quen thuộc sự vụ trong cung, không thể dục tốc bất đạt (nôn nóng, muốn nhanh thì thường hỏng việc, không đạt được kết quả). Mà quý phi sau khi sinh hạ nhị công chúa cho trẫm cũng tĩnh dưỡng hơn tháng, thân mình đã tốt lên, công việc hậu cung liền giao cho Quý phi, Hiền phi, Ôn phi, Kỳ quý tần cùng nhau giải quyết. Các nàng đều là người hầu hạ trẫm nhiều năm, sự vụ này các nàng cũng quen thuộc."
"Nhưng Hoàng Thượng...” Hoàng Hậu vừa định mở miệng, liền bị Trương quý phi đánh gãy.
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương tín nhiệm, sẽ không phụ lòng." Nàng mặt mày hớn hở đứng dậy hành lễ, vốn đã thiên tư trác tuyệt (xinh đẹp tuyệt hảo),phối hợp trang dung thêu hoa hồng, như làm cả đại điện diễm lệ thêm vài phần.
Chu Anh thầm than, xinh đẹp có tính xâm lược như vậy, làm được đường hoàng như vậy, cũng khó trách mấy năm nay thịnh sủng không suy.
"Hoàng Thượng đã quyết định như thế, thần thiếp tất nhiên là không có dị nghị.” Trong lòng Hoàng Hậu hận nghiến răng nghiến lợi, lại cũng chỉ có thể gật đầu, nhìn thoáng qua chỗ Kỳ quý tần.
"Vậy là tốt rồi, trẫm mới vừa nghe Hoàng Hậu nói sự vụ bận rộn, trẫm liền dẫn Quý phi đi tới cung Thái hậu thỉnh an." Gia Nguyên đế đứng dậy chuẩn bị xuất môn, đứng ngay chỗ Chu Anh một lúc lâu: "Thư dung hoa cũng cùng trẫm đi thôi."
"Tần thiếp tuân chỉ." Chu Anh che dấu ý cười ở trong mắt, phúc thân nói.
Khuyết Tĩnh Hàn nhìn thấy ý cười kia của nàng, không hề cố kỵ kéo tay nàng ra Cảnh Nhân cung.
Đợi Gia Nguyên đế dắt Trương quý phi, Thư dung hoa rời đi, Hoàng Hậu làm gì còn có sắc mặt tốt, xua tay cung tần chướng mắt, liền đem chén trà quăng nát.
“Hoàng Hậu nương nương bớt giận." Một mình lưu lại, Kỳ quý tần lên tiếng trấn an: "Quý phi nhất thời nổi bật đại thịnh, cũng bất quá vì Hoàng Thượng xuất phát từ thương hại mới quan tâm nhiều hơn, nương nương cần gì phải cùng nàng so đo?"
"Theo tình hình hiện giờ xem ra, Trương quý phi dù chưa sinh hạ hoàng tử so với đại hoàng tử của bổn cung, nhưng nàng ân sủng càng quá mức, đợi một thời gian tất nhiên sẽ mang long duệ, đến lúc đó bổn cung liền trở tay không kịp.” Hoàng Hậu đã bớt nóng giận, khôi phục bình tĩnh, xoa mi tâm nói.
"Trương quý phi có cơ hội lại mang thai long duệ, Hoàng Hậu nương nương cũng phong nhã hào hoa, thì sao lại không thể? Huống chi lần này đi tế thần, bên cạnh Hoàng Thượng chỉ có nương nương một người làm bạn, nương nương nên đặt thêm tâm tư ở trên người Hoàng Thượng." Kỳ quý tần khuyên giải an ủi.
"Muội muội nói đúng, bổn cung cùng Hoàng thượng là phu thê, Hoàng Thượng lần này chỉ đi cùng bổn cung, chứng tỏ trong lòng Hoàng Thượng đối với bổn cung so với Trương Từ càng dày, bổn cung làm sao sợ?" Nghĩ đến đây, mi tâm Hoàng Hậu giãn ra rất nhiều: “Bổn cung hôm nay còn có rất nhiều cung vụ phải xử lý, Kỳ quý tần liền lưu lại giúp đỡ bổn cung đi."
"Tần thiếp tuân chỉ." Kỳ quý tần cười, từ trong váy dài lấy ra đồ vật, "Nương nương, tần thiếp dựa theo nương nương phân phó, bí mật tìm cho nương nương phương thuốc, nhất định có thể như ý nguyện của nương nương."
"Đã là thứ tốt, muội muội cũng thử xem đi.” Hoàng Hậu thản nhiên nói.
"Tần thiếp tuân chỉ." Kỳ quý tần tự nhiên biết Hoàng Hậu đối với phương thuốc này có điều hoài nghi, nàng không cự tuyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.