Chương trước
Chương sau
Ban đêm, Gia Nguyên Đế coi xong tấu chương vừa mới chuẩn bị đi Lan Tâm đường nhìn xem thì thấy Thôi Vĩnh Minh đi vào.
"Tra thế nào?"
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài tra cả ngự hoa viên, cũng không có phát hiện công công khả nghi, bất quá..." Trong giọng nói Thôi công công mang theo chút ý vị muốn nói lại thôi.
"Thật càng ngày càng to gan, biết thừa nước đục thả câu với trẫm!" Gia Nguyên Đế cũng có chút không kiên nhẫn.
"Nô tài không dám, Hoàng Thượng, nô tài ở góc ngự hoa viên cạnh phát hiện một bộ y phục thái giám bị vứt đi, bên trong còn có một cái túi thơm, nô tài xem chừng là phạm nhân trong lúc vội vàng lưu lại." Nói xong liền từ trong tay áo lấy ra cái túi thơm thêu cây trúc trình lên.
Gia Nguyên đế tinh tế đánh giá túi thơm này, chỉ thấy túi trong miệng túi thêu hai chữ rất nhỏ: "Bách Hợp là ai?"
"Hồi Hoàng Thượng, Bách Hợp là cung nữ bên người Chu bảo lâm Lan Tâm đường."
"Buồn cười!" Gia Nguyên đế đem túi thơm trong tay vứt trên mặt đất: "Chu bảo lâm thật to gan, dám thiết kế lừa gạt trẫm!"
"Hoàng Thượng bớt giận." Thôi Vĩnh Minh cảm thấy được vị Lan Tâm đường kia thật sự là tìm đường chết, Hoàng Thượng mới vừa mắt coi trọng, sống yên ổn còn có thể có chút phong cảnh ngày sau, cho là mình thông minh kết quả lại là thông minh bị thông mình hại.
Vốn dưới cơn thịnh nộ giờ phút này Gia Nguyên đế bình tĩnh kỳ dị lại, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Trong đám người mới tiến cung còn có ai?"
"Hồi Hoàng Thượng, còn có cháu gái tả Ngự Sử Đô Sát viện sườn thất phẩm thừa huy Mai thị, Đại Lý tự thiếu khanh..."
"Được rồi liền Mai thị đi, khi điện tuyển trẫm nhớ rõ tư sắc nàng cũng được."
"Vâng, nô tài đi truyền chỉ." Thôi Vĩnh Minh sờ không được ý tứ của Hoàng Thượng, bất quá đừng lo, làm nô tài, chuyên tâm hầu hạ, luôn không sai được.
Lục La nghe được tin tức Hoàng Thượng đêm nay không đến, so với Chu Anh còn thương tâm hơn: "Tiểu chủ ngài đừng để trong lòng, thâm tâm Hoàng Thượng khẳng định còn đang do dự băn khoăn."
"Được rồi, đừng an ủi ta, các em cũng sớm đi nghỉ đi." Nàng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật kế hoạch của Chu Anh không có dữ kiện để Gia Nguyên Đế làm người chứng kiến, nàng chỉ cần làm một khúc củi mục tránh né nổi bật để cho Thục phi buông tha nàng, vừa đúng lúc bệnh nặng trong một khoảng thời gian. Nếu nhìn thấy cảnh nàng rơi xuống nước là một vị phi tần khác, trước tiên sẽ không đi truy cứu trách nhiệm, mà trong lòng vui sướng xem náo nhiệt, Bách Hợp cũng có thể toàn thân trở về, sau đó đi kiểm tra sẽ không có đầu mối, mọi việc chẳng giải quyết được gì, sự tình sẽ dần lắng xuống.
Chính là chết không chết, làm cho Gia Nguyên Đế thấy được. Nàng chỉ có thể ra hạ sách này đánh cuộc một lần, một lần này xem như thành công, Gia Nguyên Đế cũng không phải người cảm tính, nên cũng không bởi vì nàng có chút tiểu tâm tư mà trừng phạt, huống chi nếu thật công khai, người mất mặt cũng không chỉ một mình nàng, đường đường vua của một nước lại bị người phụ nữ của mình tính kế, đủ để trở thành đề tài chè dư hậu tửu lớn nhất kinh thành.
Tóm lại để xả giận, không ngoài sở liệu, Gia Nguyên đế kế tiếp sẽ lạnh lùng với nàng.
Sáng sớm hôm sau liền truyền đến sườn thất phẩm Mai thừa huy ở thiên điện Trường Xuân cung một lần nhảy tứ cấp, tấn thăng làm chính lục phẩm Mai quý nhân. Lần này từ lúc Gia Nguyên Đế đăng cơ tới nay đây thành tiền lệ đầu tiên, tin tức vừa truyền tới, cả trong cung đều nổ tung, mà ngay cả Hoàng Hậu cũng ra tay khuyên Hoàng Thượng thận trọng, kết quả vẫn không công mà lui.
Dù không ra khỏi cửa, Chu Anh cơ hồ đều có thể ngửi được mùi đố kị bốn phương tám hướng bay tới, cũng khó trách, từ xưa đến nay đều theo một quy tắc chung, ngoại lệ sẽ chọc người ghen tị. Mặt ngoài nàng nhìn giống như nhu thuận đau thương, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh. Ai tấn chức cũng kệ, ít nhất bởi vì nàng "tự gây nghiệt", sẽ không bị Thục phi bắt ép đi xử lý vấn đề về một sinh mạng con người, hơn nữa hôm nay câu chuyện bàn tán trong cung cũng không phải nàng tự gây nghiệt không thể sống. Chu Anh cảm giác mình tồn tại như người vô hình chốn hậu cung này.
Từ sau khi rơi xuống nước, Chu Anh vẫn triền miên trên giường bệnh, đã lâu vẫn chưa khỏe hẳn. Cũng không phải thái y y thuật không cao,mà do nàng đem thuốc đều đổ một phần đi, mỗi ngày cố ý ăn mặc mỏng manh đứng ở đầu gió nửa canh giờ. Bởi vậy, bệnh đi như tằm nhả tơ.
Bị lạnh nhạt như vậy, các loại ám khuy sẽ theo mà đến. Đầu tiên là ngự thiện phòng cắt xén thức ăn, tiếp đến là tiền tiêu hàng tháng giảm bớt bạc, rồi đến sau đó vật dụng nội vụ phủ đều cấp giảm đi.
Lục La thở hồng hộc trở về: "Chủ tử, bọn họ khinh người quá đáng, nô tỳ gặp được cung nữ bên người Mai quý nhân, cả đám nô tài đều như chó, đụng là cắn, mắt chó nhìn người thấp!"
"Được rồi em cũng đừng oán giận, coi như ta còn chỉ là thường tại đi." Chu Anh cảm thấy ngày gần đây quá thoải mái, làm bộ ho khan hai tiếng: "Đã lấy không được thuốc coi như xong đi, dù sao uống hay không uống thuốc đều như vậy, ấm áp lên nhiều lắm."
"Lan Tương đâu, sao vẫn không thấy nàng?" Chu Anh gần đây thích luyện chữ bằng bút lông, mặc dù có trí nhớ nguyên thân nhưng nửa điểm bổn sự cũng chưa truyền thừa lại, cũng may một đời trước nàng vẫn viết ít Khải thư*, mỗi ngày vì giết thời gian liền viết thư pháp giản thể chơi đùa.
*Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
"Nô tỳ nhìn thấy nàng tựa hồ đi hướng Dực Khôn cung." Bách Hợp lưu ý nàng: "Chủ tử, nô tỳ phát hiện nàng cùng bên kia đi quá gần, chúng ta chi bằng phòng nàng."
Lục La gật đầu: "Không chỉ nàng, còn có Lan Thanh, nô tỳ lần trước thấy nàng cùng cung nữ Mạc Cung cũng qua lại với nhau."
Chu Anh đặt bút lông xuống: "Lục La đem cái này đốt đi, Bách Hợp, em đi theo ta."
Vào nội thất, nàng được Bách Hợp đỡ ngồi xuống, cũng kéo tay nàng: "Bách Hợp, em cùng Lục La là tâm phúc của ta, vô luận như thế nào trong mắt người ngoài các em chính là đại biểu cho ta. Ta cũng không gạt các em, trong khoảng thời gian này các em chi bằng chịu khổ với ta, bệnh của ta là thật là giả trong lòng em tự nhiên rõ ràng, ta nghĩ trong khoảng thời gian này vừa lúc có thể khảo nghiệm sự trung tâm của đám nô tài trong phòng này. Ta cần chính là nô tài có thể cùng phú quý chung hoạn nạn."
"Ý tứ tiểu chủ nô tỳ hiểu được."
"Về phần Lan Tương, nàng là người của Thục phi nương nương chúng ta cũng biết, nên chuyện nàng có thể biết thì khiến cho nàng biết, không nên, cũng đừng làm cho nàng biết."
"Nô tỳ hiểu được." Bách Hợp nhìn chủ tử trước mặt, biểu tình như biết hết, trong ánh mắt di động ánh sáng không bình tĩnh mà lại bình tĩnh, nhưng lại giống như thay đổi thành người khác. Từ lúc nào bắt đầu, tiểu chủ cho nàng cảm giác không còn yếu đuối dễ lấn như trước, mà nhìn bề ngoài như nhu thuận có một tâm nhãn hiểu được tiến thối.
Lục La thông minh, lập tức liền minh bạch mọi chuyện, giảm thấp giọng nói xuống, mở miệng: "Bách Hợp, tỷ có hay không cảm thấy được tiểu chủ chúng ta giống như thay đổi thành người khác?"
"Sao có thể không thay đổi, Thục phi nương nương lấy tiểu chủ chúng ta làm đá kê chân, phi tần các cung cũng không có ý tốt, tiểu chủ nếu vẫn là khúc gỗ như trong phủ, chúng ta mới thành người chịu khóc trời đập đất." Giọng nói Bách Hợp ép xuống thấp hơn.
"Tỷ nói đúng, muội chỉ là cảm thấy tiểu chủ chúng ta gần đây càng ngày càng đẹp, xinh đẹp như thiên tiên." Lục La hắc hắc cười.
"Nhỏ giọng một chút, tai vách mạch rừng."
Mắt Thục phi Chu Dữu nhìn Lan Tương quỳ gối bên chân, nhấp một hớp trà tuyết lê hoa hồng nhuận phổi dưỡng nhan mới nhẹ nhàng hỏi: "Chủ tử các ngươi gần đây thế nào, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
"Hồi Thục phi nương nương, thái y nói chủ tử thể hàn tỳ hư, lại bởi vì rơi xuống nước hàn khí xâm nhập, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Lan Tương bẩm báo chi tiết.
"Khi Chu bảo lâm rơi xuống nước ngươi là người tới đầu tiên, có thấy rõ ràng bộ dáng người đẩy nàng ta xuống nước?" Thục phi nhìn thấy cả người nàng đều nằm ở trên mặt đất, ý bảo Hoa Hảo đem người nâng dậy.
"Tạ ơn Thục phi nương nương, nô tỳ chỉ thấy vị công công kia vội vã rời đi, vẫn chưa nhìn thấy rõ mặt."
"Chu bảo lâm gần đây tâm tình như thế nào?" Thục phi cảm thấy được việc này có chút kỳ hoặc, Chu bảo lâm là người Chu Dữu nàng, phân vị thấp tự nhiên không dám động nàng mảy may, hơn nữa Hoàng Thượng tự mình ra lệnh Thôi công công tra cũng tra không được, có thể thấy được người này tâm tư cực kỳ cẩn thận.
"Chủ tử gần đây vẫn tâm thần hoảng hốt, lúc nửa đêm cũng thường xuyên sốt nhẹ, tâm tình vẫn rất kém. Phủ nội vụ cùng ngự thiện phòng đều cắt xén chi phí Lan Tâm đường, nàng cũng không quá mức để ý, mỗi ngày đều là vô tâm."
"Tính tình nàng trong phủ vẫn yếu đuối dễ bắt nạt, tiến cung cũng không nửa phần tiến bộ, thực làm bổn cung lo lắng." Nàng chậm rãi tĩnh dưỡng, Nguyệt Viên đưa tới một chậu cây hoa lựu, lại cảm thấy xuống tay ra sao cũng không hợp ý: "Bồn cây lựu này hoa nở mặc dù đẹp, nhưng không chịu bóng râm, không chịu nước, không mùi hương cũng không có quả, kém xa bồn hoa hồng kia. Dù là nát, bổn cung cũng không đau lòng."
Hoa lựu
Vừa mới dứt lời, liền phất tay áo đem bồn hoa cây lựu trên bàn quét xuống mặt đất, khoảng cách này khiến đóa hoa kiều diễm bị đè ở dưới mảnh vỡ cùng bùn đất, một mảnh hỗn độn.
"Nương nương, nô tỳ thề sống chết nguyện trung thành với nương nương, không dám có nửa phần tạp niệm, cầu nương nương đem nô tỳ triệu hồi Dực Khôn cung." Lan Tương dập đầu, nàng thật sự không có cách nào khác, trong nhà viết thư đến nói là đệ đệ bệnh nặng, đã không đủ chi phí thỉnh lang trung, cần nàng cứu tế. Nhưng ở trong Lan Tâm đường mặc dù là đại cung nữ, nhưng không có nửa phần lợi lộc, hơn nữa chủ tử không chịu sủng, quá thua kém, bị bọn tỷ muội ngày xưa xem thường, tháng này tiền tiêu vặt hàng tháng lại xa xa vô vọng. Nàng chỉ có thể cầu trợ ở Thục phi nương nương.
"Người đã từ trong cung bổn cung đi ra ngoài, làm sao còn có đạo lý triệu hồi, ngươi đã đi theo Chu bảo lâm, bổn cung chi bằng quan sát lại, nhìn xem nàng còn có cơ hội xoay người hay không."
Lan Tương nén lệ lui xuống.
Nguyệt Viên có chút khó hiểu: "Nương nương, nô tỳ thấy Chu bảo lâm đang uổng phí một phen khổ tâm của nương nương, nương nương cớ gì…Còn muốn cho nàng cơ hội?"
"Cùng với bồi dưỡng một người ngoài, chẳng bằng chọn một người bổn cung có thể nắm giữ được, dù sao, cô muội muội này, bổn cung xem như hiểu rõ." Bóp nát nụ hoa hồng: "Hoa thơm như vậy làm lòng người thoải mái. Hoa Hảo, thay đồ cho bổn cung, đem chuỗi hạt mật sáp tốt nhất mà Trương quý phi tặng kia mang theo, đã lâu không đi ra ngoài tản bộ. Lục chiêu nghi, à không, trong cung Kỳ quý tần, cũng nên đi thăm."
Trong Trường Xuân cung, Kỳ quý tần sinh hạ Tam hoàng tử xong thân thể cực kỳ suy yếu, một mực điều dưỡng, cũng bởi vì Hoàng Đế lên tiếng, rất ít có người tới quấy rầy. Nhưng hôm nay có ít khách đến chơi.
"Muội muội còn mang bệnh, thân mình không khoẻ, không thể hành đại lễ, mong rằng Thục phi nương nương tha thứ." Giọng nói Kỳ quý tần suy yếu hai phần so với trước khi sinh, nhưng cũng cực kỳ uyển chuyển.
"Muội muội không cần đa lễ, hôm nay bổn cung mạo muội quấy rầy, vốn là bổn cung không phải. Thân thể khỏe lên nhiều chưa? Trước đó vài ngày, bổn cung được chuỗi hạt mật sáp tốt nhất, màu sắc sáng loáng bóng bẩy, có công hiệu dưỡng thể, tiêu trừ bách bệnh, lấy riêng ra tặng muội muội." Thục phi nhìn Kỳ quý tần tựa hồ đắm chìm đau thương vì tang con như trước, quan tâm nói.
"Làm phiền nương nương quan tâm, muội muội đã không còn đáng ngại, chính là về sau không thể cơ hội tiếp tục mang hoàng tự. Chỉ sợ Hoàng Thượng xoay người sẽ quên muội." Kỳ quý tần cũng giảm đi chút ít ảm đạm, còn thản nhiên nói: "Phần hậu lễ này muội muội trước hết xin thu nhận."
"Ừ, muội muội cũng chớ lo lắng, muội phúc trạch thâm hậu, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không quên. Năm đó quý tần muội muội tài hoa hơn người, giọng hát hay hiếm có, một khúc hát vang động kinh thành, cũng không phải Hoàng Thượng nghe được thần hồn điên đảo sao. Còn hôm nay nghe tới, tựa hồ trải qua chuyện này mà nguyên khí đại thương a."
"Thục phi nương nương quá khen, muội muội làm sao bì kịp được tỷ tỷ trí tuệ hiền đức." Kỳ quý tần cười nhạt, có chút lộ vẻ sầu thảm: "Chu bảo lâm tuy là muội muội ruột nhà mẹ đẻ Thục phi nương nương, nhưng rốt cuộc không phải một mẹ sinh ra, nương nương cũng đừng rơi vào một cái kết cục như Lục chiêu nghi ngày xưa."
Sắc mặt Thục phi cứng đờ, quả thật không nghĩ tới Kỳ quý tần sẽ lấy chính mình làm ví dụ đến tỉnh ngủ nàng, bất quá rất nhanh liền nở nụ cười: "Muội muội yên tâm, cơ trí Chu bảo lâm tự nhiên là không theo kịp nổi Kỳ quý tần nửa phần, bổn cung tự nhiên cũng sẽ không ngu dốt giống Lục chiêu nghi."
"Vậy muội muội an tâm."
Đợi Thục phi rời đi Trường Xuân cung, đại cung nữ của Kỳ quý tần tiến lên đỡ chủ tử nhà mình nằm xuống: "Nương nương, ngài tội gì mượn sức Thục phi nương nương như vậy, ngài hiện giờ đã có Tam hoàng tử, Hoàng Thượng cũng thường đến xem ngài, về sau có rất nhiều cơ hội tấn chức."
"Tấn chức? Bổn cung mất đi hai đứa bé, Hoàng Thượng cấp phân vị cũng chỉ ở quý tần, ngay cả cái phi vị đều keo kiệt, về sau làm sao còn có cơ hội nào? Lần này hợp thời nhắc nhở, cũng không phải vì mượn sức Thục phi, chính là thay người diệt trừ bước tiến của nàng nhanh hơn thôi." Cảnh xuân ấm áp xuyên thấu qua hai ngón tay soi sáng khuôn mặt của nàng, cũng quỷ dị hung ác nham hiểm: "Về phần chuỗi hạt kia, tạm giữ lại đi, ngày sau tất nhiên sẽ hữu dụng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.