Cái nắng cuối hè vẫn còn chói chang, chiếu xuống gương mặt cô càng thêm rạng rỡ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc cô trở nên loạn xạ. Hải Vinh vội đưa tay giúp cô chỉnh lại, cô tự nhiên đón nhận cử chỉ dịu dàng của anh mà không có chút ngại ngùng nào như buổi tối ngày hôm ấy.
Khi đã chỉnh xong, bàn tay anh lưu luyến dừng ở không trung, muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng lại không dám. Anh chần chừ một chút, sau cùng không khống chế được mà quá phận thêm một lần. Anh đưa tay xoa đầu cô, mái tóc mềm lần nữa rối tung lên. Cô giả vờ tức giận, né tránh bàn tay anh, hai má cũng ửng hồng.
Anh biết cô giả vờ, cố ý vò thêm một cái, trên môi nở một nụ cười mãn ý. Năm xưa anh thường dùng cách này trêu ghẹo cô, cô cũng chỉ giả vờ bĩu môi phồng má cảnh cáo anh. Cứ như vậy, cả hai bật cười, cái khoảnh khắc đầy hoài niệm này chỉ mong đừng trôi đi xa một lần nữa.
Lát sau, Minh Anh tự mình chỉnh đốn lại đầu tóc, mời Hải Vinh vào văn phòng làm việc. Khi anh định ngồi xuống bộ sofa thì thấy trên bàn có vài hộp thức ăn chưa được mở ra, bên dưới còn có một tờ giấy ghi chú. Anh ngồi xuống, tò mò đọc thử, sau đó thầm đoán người đã viết chính là Đình Dĩ. Cơm canh đã nguội lạnh, chứng tỏ đã được chuẩn bị rất lâu rồi.
"Em không ăn cơm trưa à?"
"Họp xong thì trễ quá rồi, tôi bận quá nên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-cua-sau-nay/2658042/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.