Thật ra từ khi bước chân vào nhà cô đã bình tâm trở lại. Tuy nhiên cô vẫn giữ trạng thái bất động là vì không muốn phản ứng và cô còn bận căng đầu ra suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Đôi khi cô liếc nhìn người đàn ông đang ân cần chăm sóc cho mình lòng hoang mang khôn tả. Cái con người rất đỗi dịu dàng này cũng chính là kẻ đang tâm đẩy cô vào miệng lũ sói đói, 1 kẻ mang cả phần nóng và lạnh trong người mà rồi từ đây cô sẽ luôn phải nhìn sắc mặt anh ta để biết lựa cách cư xử nhưng tại sao cô lại không hề căm ghét anh ta?
Đáng lẽ ra cô phải ôm 1 nỗi oán hận vô biên rồi cố nhảy lên ăn thua đủ, cào cho rách cái mặt điển trai kia ra, mặc cho mọi chuyện đến đâu thì đến.
Thế nhưng rút cuộc cô lại ngồi ỳ ra đây chẳng làm gì lòng cũng không có chút gì là muốn trách móc chỉ thấy mệt mỏi vô cùng như vừa phải chạy việt dã cả ngày dài.
Trời tối dần làm cho nỗi sợ cũng lớn dần lên trong cô. Lúc anh ra ngoài mua đồ ăn ý nghĩ hiện lên đầu tiên và bám riết lấy trí não cô là bỏ trốn. Cô đã phải kiềm chế lắm mới không thực hiện ý tưởng điên rồ đó.
Không nên thử thách sự kiên nhẫn của 1 kẻ đáng sợ như anh, cô biết rõ nếu giờ mình bỏ trốn mà bị bắt lại thì mình còn phải chịu tình cảnh thảm thương đến thế nào. Có lẽ chính vì vậy cô lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-thuoc-ve-nhau/3362097/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.