Cô làm mất điện thoại. Đó là điều đầu tiên cô làm khi xuyên không về đây. Xuyên không đấy! Cô nghĩ đó là chuyện tưởng tượng của mấy bà nhà văn viết ngôn tình thế mà hóa ra lại có thật.
Cô loay hoay cả buổi sáng mới nhận ra tình cảnh mình gặp phải rồi chưa kịp định thần lại đã phải chạy trối chết để trốn cảnh sát, họ đi bắt gái mại *** không có giấy tờ kinh doanh thân xác hợp pháp mà lúc ấy cô lại đang đi lơ ngơ trên phố Khâm Thiên.
Vậy là trong lúc trốn chạy cái xắc tay của cô rơi chỗ nào cô cũng chẳng biết. Điện thoại của cô không bao giờ cài mật mã, chỉ cần bật nguồn, gạt lên là mở được khóa chẳng cần vân tay vân mắt gì hết. Lỡ ai đó mở ra thấy những thứ lạ lẫm trong máy rồi truy dấu ra cô thì biết tính sao?
Cái xắc tay của cô giờ đang ở trong bốt cảnh sát quận. Và cái gã điển trai đang nói chuyện với gã điển trai khác kia là người phụ trách tất cả mọi thứ, từ việc tổ chức vụ bố ráp, bắt người, thu giữ tang vật đến cả khâu tra hỏi người bị bắt.
Cô rón rén lại gần nghe lỏm câu chuyện của họ và 1 kế hoạch điên rồ nhanh chóng được vạch ra.
Anh đang ngồi cắm mặt vào đống giấy tờ trong lòng bực dọc. Thành phố mở cuộc ra quân bắt tội phạm trong lúc rất nhiều lính của anh lại phải gửi đi các tỉnh bắt Việt Minh nên đương nhiên những người ở lại như anh phải gánh thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-thuoc-ve-nhau/3362094/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.