Thanh Hành Đăng biết Yêu Hồ giấu một người trong lòng.
Người nọ năm đó cứu y từ trong rừng lá phong như lửa, giấu y trong phòng ngủ của mình, hay thổi sáo cho y nghe.
Yêu Hồ tuy thiên tính phong lưu, nhưng ngay khi mới biết yêu lại gặp gỡ nghiệt duyên này, chẳng kịp giãy giụa đã hãm sâu vào.
Sau này bị trưởng lão bắt về giam giữ, y vẫn không thành thật, ở trong phòng cấm túc viết thư tình.
Tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm thiếu niên y yêu.
Đáng tiếc, chờ tới khi y quay lại Hắc Dạ Sơn, người nọ đã không còn tung tích.
Yêu Hồ suy sụp mất hai ngày, đi tìm Thanh Hành Đăng uống rượu, thề rằng sẽ tìm lại người đó, sớm một chút hay chậm một hồi cũng không khác gì nhau.
Thanh Hành Đăng nhìn ánh sáng trong mắt Yêu Hồ, thầm nghĩ, tên nhóc ngươi số khổ rồi.
Đó là năm đầu tiên, ở Hoa Đinh Châu, dưới cây hoa đào, Yêu Hồ viết lên hoa nguyệt xuân phong tên của y cùng Đại Thiên Cẩu, hướng lên trời cao khẩn cầu, mong sớm gặp lại người trong lòng.
Khi đó, y vẫn còn dáng dấp thiếu niên, mặt mày thanh tú, nhãn thần sáng sủa, mềm mại, chỉ là viết tên người ta đã cong mắt cười, lỗ tai hồ ly động đậy.
"A Đăng, ta nhất định sẽ tìm được hắn."
Yêu Hồ vừa cười vừa nói, khen người trong lòng như thiên tiên trên trời, nói rằng đợi tới khi tìm được người đó, sẽ mở tiệc cưới bảy ngày liền, cho bọn phàm nhân sáng mắt ra.
Thanh Hành Đăng suýt cầm đèn đánh đuổi y ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chia-tay-di-cau-cao-ads/584473/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.