Việt Phong mở cửa phòng làm việc, thấy mọi người đều đang ngồi trước máy tính, trông ai cũng có vẻ lóng ngóng không biết phải làm sao, như kiểu đã làm sai chuyện gì…
Nhất là khi nhìn về phía anh.
Rõ ràng Việt Phong định trở về nói thẳng tuột với Mạnh Nhân Nhân, ai ngờ về rồi mới biết cô không ở nhà.
“Anh Việt Phong quay lại rồi à? Anh ơi có người đang ở trong phòng đợi anh đấy.” Có mấy người đang rối rít thăm dò xem mình còn giữ được cái mạng này không.
Chuyện này bọn họ chỉ có lỗi một nửa thôi, nửa còn lại do Mạnh Nhân Nhân gánh hết.
Việt Phong vẫn còn nhớ chính sự: “Giám sát tình hình trên mạng cho cẩn thận, đừng bất cẩn.”
Anh không để ý quá nhiều, nói xong quay về phòng mình, vừa mở cửa đã thấy Mạnh Nhân Nhân đứng bên trong với gương mặt bơ phờ, thấy anh bước vào mới sáng bừng cả lên.
Việt Phong rất đỗi ngạc nhiên, tự hỏi sao cô lại ở đây nhưng anh chưa kịp nói gì đã bị cô chạy ào tới ôm chặt, cơ thể yểu điệu run lên, sắc môi tái nhợt, nước mắt tuôn rơi, không ngừng hôn lên mặt Việt Phong.
“Anh Việt Phong… Anh Việt Phong…”
Việt Phong sững người, bế bổng cô lên, anh cho rằng Mạnh Nhân Nhân khó chịu vì tưởng là anh bị áp giải nên ôm người yêu vào lòng vỗ về: “Không sao, không sao.”
Mạnh Nhân Nhân “Ừ” một tiếng, thì thầm bên tai anh: “Anh Việt Phong, em yêu anh lắm. Rất yêu rất yêu anh.”
Dù Việt Phong vẫn luôn biết điều này nhưng bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chi-la-ban/1796871/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.