Chương trước
Chương sau
"Phải đặt hàng trước mười hai giờ, sau mười hai giờ hiệu thuốc đóng cửa rồi."
Hai người ngồi cạnh nhau trên mép giường, Mạc Dao nhắc nhở.
Giang Tề nhẹ nhàng gật đầu, trước tiên chọn mấy hộp thuốc bột trắng Vân Nam, sau đó thêm mấy loại thuốc cô nói vào giỏ hàng, cuối cùng lại lấy thêm mấy hộp thuốc mỡ tan máu bầm rồi mới cùng đem chúng đặt hàng.
Vừa thanh toán vừa giải thích: "Mua nhiều thuốc một chút đặt cùng nhau thì khó nhìn ra."
Mạc Dao tán thành gật gật đầu, thấy đặt hàng thành công, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Tiếp theo chỉ cần đợi giao hàng đến.
"Dự tính khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến."
Giang Tề vừa quay đầu, một mái tóc dài mềm mại quẹt qua chóp mũi hắn, xúc cảm tựa như tơ lụa khiến hắn sững lại, chóp mũi truyền đến cảm giác ngưa ngứa như bị giật điện, hắn sững người một chút nói: "Em không phải nói với Tiểu Huyên cần tắm rửa sao, bây giờ em đi tắm đi, đợi em tắm xong hẳn cũng đến rồi."
Mạc Dao cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, hiện tại mới phát hiện bản thân và Giang Tề dựa rất gần nhau, chóp mũi đều mùi sữa tắm trên người của hắn, thân thể còn đang ngồi trên giường của hắn, dưới tình cảnh như vầy, bọn họ lại có vẻ giống như một đôi vợ chồng.
Cô có chút mất tự nhiên, nói nhanh: "Tôi bây giờ liền đi." nói xong lại cầm quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Trong ngoài hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Khóa kỹ cửa nhà vệ sinh Mạc Dao lại chuyển qua vỗ vỗ gương mặt nóng bừng của mình.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện, đợi ở trong đây so với đợi ở bên ngoài cũng không khiến cô khôi phục bình tĩnh bao nhiêu.
Nước trên sàn phòng tắm được dùng qua còn chưa khô, trong không khí còn lưu lại mùi sữa tắm nhàn nhạt, là mùi mà cô vừa mới ngửi được trên người Giang Tề, trong hương thơm có mang chút vị chua và đắng.
Trên bồn rửa tay để đồ dùng sinh hoạt của hắn, trên chai sữa tắm viết là bưởi nho tươi mát.
Cô nghĩ đến mình trừ quần áo cái gì cũng không mang theo, bao gồm cả sữa tắm.
Vì thế...cô muốn dùng sữa tắm của Giang Tề tắm.
Nhận thức này khiến cô ngại ngùng.
Nhưng cũng không thể không tắm, cô cùng Tiểu Huyên nói đến chỗ của Giang Tề tắm rửa, nếu qua nửa tiếng mà vẫn y như thế trở về, cho dù Tiểu Huyên có dễ dụ dỗ đi nữa cũng sẽ phát hiện không đúng.
Cô đứng tại chỗ chần chừ một lát, cuối cùng dùng lý do [chỉ là dùng sữa tắm mà thôi không có cái gì cả] để thuyết phục bản thân.
Tiến vào phòng tắm, đôi chân trắng nõn bước trên nền gạch lạnh như băng co rúm lại một chút.
Tóc của Mạc Dao rất dài, mái tóc dài như dãy lụa đen khoác lên đầu vai trắng như tuyết sinh ra một loại mỹ cảm đối lập, nhưng cô không tính gội đầu, vì thế rất phiền não một tay ôm lấy mái tóc.
Kết quả chính là cô vừa ôm tóc vừa tắm, lại cũng không cảm thấy ám muội.
Nghe trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, Giang Tề ngồi ở mép giường suy nghĩ, dứt khoát thay một bộ quần áo, cầm điện thoại xuống lầu sớm chờ người giao hàng.
Khi Mạc Dao tắm xong ra ngoài không thấy Giàng Tề, cho là người giao hàng đến nên hắn xuống lấy, liền đến ngồi lên sô pha ở phòng khách ngồi đợi hắn.
Nhưng đợi một hồi cũng không thấy hắn quay lại, cô từ ngồi trên sô pha biến thành ôm gối nằm trên sô pha, cuối cùng cúi đầu co chân dựa vào sô pha.
Cũng có thể là cơ thể quá mệt, cũng có thể là sô pha quá thoải mái, hoàn cảnh yên tĩnh, cô chầm chậm nhắm mắt lại.
Cửa khóa nhẹ nhàng "ken két" một tiếng.
Giang Tề trở lại thấy chính là một màn này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Mạc Dao nằm trên sô pha, trên người mặc đồ ngủ bằng vải cotton có in hình ngôi sao, hai chân co lại kéo theo ống quần lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo, cô ôm gối ôm lớn mềm mại, đầu hơi hơi nghiêng qua một bên, trên chiếc cổ thon dài không có vật che chắn, trên đó in mấy dấu dâu tây.
Hắn không biết lúc đó cảm giác của bản thân là gì, tóm lại không tự giác lấy điện thoại chụp một tấm ảnh.
Âm thanh chụp ảnh chưa tắt, "rắc rắc" một tiếng.
Mạc Dao lập tức tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bóng người trước mắt, cô không nhịn được nói: "Anh rốt cuộc trở về rồi."
Giang Tề thấy cô giống như không có chú ý đến âm thanh chụp ảnh lúc nãy, chột dạ tắt điện thoại, tự giác nói: "Xin lỗi, em đợi rất lâu rồi hả?"
Mạc Dao bĩu môi, "Được rồi, cũng không lâu lắm."
Cô coi trọng chuyện khác hơn, "Thuốc anh lấy chưa?"
"Ừm." Giang Tề đặt túi đồ trong tay xuống, đem thuốc toàn bộ bên trong lấy ra, sau đó lựa hộp thuốc cô cần đặt trước mặt cô.
Hắn nhìn Mạc Dao rúc chân trần trên sô pha nói: "Tôi đi giúp em rót nước.". Ngôn Tình Hài
Hắn đi đến trước máy lọc nước trước mặt, lấy một cái ly dùng một lần rót nửa nước nóng nửa nước lạnh, nhiệt độ như vậy vừa vặn uống được.
Vốn là chỉ cần một ly nước cho Mạc Dao uống thuốc là đủ rồi, nhưng hắn lại rót một ly nước lạnh.
Có lẽ là bởi vì hắn cũng có chút khát, trực tiếp ực một cái uống cạn.
Sau đó trở lại bên ghế sô pha đem nước ấm cho Mạc Dao.
Trong tay Mạc Dao đã cầm một viên thuốc, sau khi nhận ly nước từ trong tay hắn liền một hơi uống viên thuốc, lại uống xuống một hớp nước.
Cô cảm giác được một chút thuốc, quả thực nuốt xuống, tâm cũng hoàn toàn rơi xuống.
"Được rồi, thuốc còn dư lại..."
"Để cho tôi thu dọn là được." Giang Tề hạ tầm mắt đi, nói, "Còn nữa, cổ của em muốn hay không xử lý một chút."
Mạc Dao thuận theo tầm mắt của hắn sờ cổ của mình, nhớ tới những vết hồng ấy sáng nay.
Trước đó cô dùng kem che khuyết điểm che lại đoán chừng vừa rồi tắm đều bị rửa đi mất.
Giang Tề cúi người xuống từ đống thuốc trên bàn tìm ra mấy hộp thuốc bôi tan máu đong hắn đã mua, nói: "Cái này hẳn có thể dùng, trước đây tôi có dùng qua nhãn hiệu này, hiệu quả không tệ."
Mạc Dao sờ cổ, xấu hổ đối với sự tỉ mỉ của hắn rất cảm khái, nhưng—
"Tiểu Huyên vẫn còn ở phòng đợi tôi."
Cô ra ngoài tắm rửa mang về mấy hộp thuốc bôi thì là chuyện gì xảy ra.
Giang Tề cũng nghĩ đến điểm này, nói: "Cũng có thể bôi xong thuốc rồi đi."
Mạc Dao do dự một chút, vẫn là gật đầu, cô cũng hy vọng có thể sớm một chút, nếu không mỗi ngày thức dậy đều phải che lại rất phiền, vạn nhất phim quay cảnh mưa cái gì cũng đều không tiện.
"Em không nhìn thấy, tôi giúp em bôi thuốc?"
"Anh...giúp tôi?"
"Ừm, như vậy nhanh hơn một chút, tôi sợ Tiểu Huyên chờ nóng ruột."
Nghe đến lý do phía sau, Mạc Dao liền không phản đối, ngoan ngoãn ngồi lại trên sô pha, "Được."
Cô nghiêng đầu vén tóc lên, gương chiếc cổ có đường cong ưu mỹ đối với Giang Tề bên kia, còn không tự biết nói: "Vậy anh nhanh chút."
Giang Tề âm thanh trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Trong hộp thuốc là loại thuốc mỡ dạng ống, hắn nặn ra một lượng nhỏ thuốc bôi màu ngà, mới nhẹ nhàng bôi lên làn da trắng nõn trước mắt.
Thuốc bôi hơi đọng lại tan ra ở đầu ngón tay, lại được đều đặn từng chút cọ sát trên bề mặt vết đỏ.
Thân thể hai người dựa vào rất gần, mùi sữa tắm giống như dung hợp lại với nhau, giống như hai nửa của bưởi nho gặp nhau.
Mạc Dao cho đến giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy.
Cổ là khu vực nhạy cảm của rất nhiều người, cô cũng là một trong số đó, bị một người khác không cùng nhiệt độ đụng vào như vậy, đại não không tự chủ liền sinh ra một loại cảm giác tê dại.
Cô muốn cho bản thân mình dời lực chú đi, ánh mắt lơ đãng nhìn thuốc bột Vân Nam trên bàn, liền phá vỡ yên lặng hỏi: "Anh mua thuốc bột Vân Nam làm gì?"
Giọng Giang Tề ôn hòa vang lên bên tai, "Tự mình dùng."
"A, anh bị thương hả? Khi nào?"
Cô nhớ hôm qua cởi quần áo không thấy—Khụ khụ! Không thể nghĩ nữa, quy ước ba điều.
Giang Tề bôi xong một bên cổ, khiến cô đổi sang bên kia, mới trả lời: "Không tính là bị thương."
Mạc Dao vén tóc đổi qua bên kia, cảm thấy kỳ quái, "Bị thương thì bị thương, cái gì gọi là không tính là bị thương a?"
"Chỉ là rách một chút da mà thôi, không tính là bị thương."
Cô "à" một tiếng, giống như ngày trước như vậy trêu ghẹo nói: "Vậy tôi cần hay không cũng giúp anh bôi thuốc, đáp lễ lại một chút?"
Giang Tề đầu ngón tay thoáng dừng, rất nhanh liền khôi phục như thường, tiếp lời nói của cô: "Em muốn giúp tôi thoa thuốc à?"
Mạc Dao không nghĩ đến hắn sẽ thuận theo lời của cô, hỏi: "Anh bị thương ở đâu, quay phim gây ra à?"
Giang Tề chỉ nói: "Không phải."
Vừa vặn thuốc trên cổ đã thoa xong rồi, hắn đứng dậy đem nắp vặn lại, đem thuốc bôi đặt vào tay cô, "Cái này em cầm về đi, để trong tay áo hẳn là không nhìn ra đâu."
Quả thật, một tuýt thuốc bôi dài không bằng lòng bàn tay, để trong tay áo thì vẫn có thể che giấu được.
Cô cất đi, khó hiểu cảm thấy có gì đó không đúng, giống như trước khi cô có thể làm điều này trước khi thoa thuốc...
"Đúng rồi, anh như thế nào chưa nói bị thương ở đâu?"
Giang Tề lấy một tờ khăn giấy lau đi thuốc bôi còn sót lại ở đầu ngón tay, bị cô hỏi như thế, hắn vứt bỏ khăn giấy sau khi lau tay, đột nhiên cởi bỏ áo khoác trên người.
Mặc trên người là một chiếc áo sơ mi thuần trắng rất mỏng, sát trên da của hắn, đường cong cơ bắp thấp thoáng có thể thấy được dưới lớp áo sơ mi.
Hắn đưa tay cài chiếc cúc áo đầu tiên trên cổ áo sơ mi, ống tay áo có chút xốc xếch và những khớp xương bàn tay rõ ràng mang một loại mị lực cấm dục khó nói.
Mạc Dao bị phản ứng ngoài dự đoán của hắn làm cả kinh không nhúc nhích, tầm mắt nhìn chằm chằm ngón tay của hắn đặt ở vị trí cổ áo.
Thấy hắn nắm cúc áo như chuẩn bị cởi ra, nhưng ở giây cuối cùng để xuống tay.
"Đùa em thôi, không bị dọa đến chứ."
"..."
Không có bị dọa đến, nhưng lại có chút tiếc nuối.
Mạc Dao trì hoãn, vừa vặn lúc này tiếng chuông điện thoại cô vang lên, "Cái đó, Tiểu Huyên gửi tin nhắn cho tôi, tôi cần đi về."
"Được." Giang Tề đưa cô đến cửa, ôn nhu nói: "Ngủ ngon."
Mạc Dao cuối cùng quay đầu nhìn hắn một cái, cũng nói: "Ngủ ngon."
Đóng cửa.
Mạc Dao dùng tóc che cổ mới trở về phòng của mình, Tiểu Huyên đã đợi cô có chút sốt ruột.
"Chị Dao Dao, chị đi thế nào lại đi lâu như thế, em lo lắng chị xảy ra chuyện gì còn muốn đi gõ cửa."
"Tắm lâu một chút thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì..."
"Phim trên ti vi không phải đều diễn như vậy sao, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, dễ xảy ra chuyện gì nhất."
"..." Mạc Dao lần nữa lại nghẹn lại.
"Tiểu Huyên, em vẫn là đừng nói chuyện nữa!"
Tiểu Huyên lập tức ở trên miệng kéo dây khóa, lại lấy quần áo trên tay của cô.
Mạc Dao đưa quần áo cho cô, thuận tiện siết chặt ống tay áo cất giấu thuốc bôi, sợ bị Tiểu Huyên phát hiện, liền vội vàng để tay xuống nói mệt rồi liền chạy vào phòng ngủ.
Nhìn một vòng phòng ngủ, cuối cùng Mạc Dao giấu thuốc bôi ở phía dưới đầu giường nơi sẽ không dọn dẹp đến.
Hôm nay thật sự là phát sinh quá nhiều chuyện, Mạc Dao nằm ở trên giường hít sâu một hơi.
Bắt đầu từ ngày mai, vẫn là cùng Giang Tề duy trì tốt khoảng cách vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.