Bắt gặp ánh mắt của cô, Vũ Mặc Luân khẽ gãi đầu, anh bông đùa gọi lớn: “Bà xã à, anh đây này”
Câu nói của anh làm cô ngượng chín mặt, mọi người dồn chú ý vào cô. Mấy cô gái xung quanh còn lườm nguýt, Mạc Phi Nhi khẽ chửi thầm rồi quay lưng.
Rất nhanh, Vũ Mặc Luân chạy đến khoác vai cô. Cô đẩy anh ra, huých mạnh vào bụng: “Này thì bà xã này, lấy tớ làm bia vui lắm hả. Lỡ mai lên báo cậu định tính sao?”
Anh khẽ mỉm cười vuốt tóc mai cho cô, thì thào nói: “Thì giúp hợp pháp hóa chứ sao”
Cô quay sang, giơ nắm đấm đe dọa, cắn chặt môi. Vũ Mặc Luân khẽ chắp tay xin lỗi, lúc nào cũng vậy, anh luôn là kẻ bại dưới tay cô.
Kêu cô đợi ở vỉa hè, Vũ tổng vội vào lấy xe. Đã gần Giáng sinh, trời đã có tuyết rơi, những cơn gió ngày càng lạnh khiến cho Mạc Phi Nhi không khỏi run cầm cập.
Thật may có chiếc khăn len đỏ hôm trước mới đan xong, đeo vào rất ấm. Bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt đột nhiên mở to hơn: “Hàn tổng, anh cũng ở đây sao?”
Hàn Tuấn Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng lên khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau kể từ sau đêm ấy.
Một cơn đau rát kéo đến, anh khẽ che miệng ho sặc sụa. Cứ như vậy, anh ho liên tục. Mạc Phi Nhi nhìn sắc mặt anh không được tốt, lại còn ho liên tục, chắc là bị viêm phổi rồi. Nhìn lại chiếc khăn trên cổ, rồi lại nhìn anh, khẽ mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/233323/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.