Ái Mỹ đến bên giường của Mạc Phi Nhi giúp cô lau mồ hôi, ân cần hỏi
- Còn đau lắm không?
Mạc Phi Nhi mỉm cười lắc đầu trong xúc động, lúc cô hạ sinh An Huybvà Thiên Ân, bà cũng đã ở bên chăm sóc cô rất chu đáo, có lẽ bà cũng sẽ làm như vậy, bất giác cô lại nhớ đến mẹ....
- Mẹ...! Con không đau chút nào cả...
Ái Mỹ thấy cô sụt sùi nước mắt thì không khỏi đau lòng, bà vừa lau nước mắt cho cô vừa nhìn bốn cha con mà lắc đầu
- Thật là như một đám trẻ mà, Tuấn Thiên! Con làm ba kiểu gì mà không để mấy đứa con của mình nhìn mặt nhau chứ?
Hàn Tuấn Thiên bế con đặt lại giường, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy mặt đứa bé
- Con chỉ sợ có người bế con của con mà chạy mất thôi!
Ái Mỹ biết hắn đang ám chỉ mình, bà không chút nương tay mà cốc mạnh vào đầu hắn
- Mau để y tá mang tiểu An Nhiên đi tắm rửa đi!
Hàn Tuấn Thiên chẳng thèm đôi co với mẹ mình nữa, hắn lại lấy khăn lau tay cho Mạc Phi Nhi, nhẹ giọng nói với cô
- Để anh tắm cho em!
Mạc Phi Nhi ngượng chín mặt, cô sợ hai thằng tiểu quỷ sẽ nghe được những lời vừa rồi nhưng chúng lại chỉ lo tranh nhau nhìn mặt em gái.
- Anh đi chỗ khác đi, anh nhìn em gái nhỏ lâu rồi, em còn chưa được nhìn đấy!
- Em tránh ra thì có, anh phải ở đây bảo vệ em gái nhỏ!
Mạc Phi Nhi không biết phải mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004881/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.