Giữa con đường, đáng lẽ phải trống trải lại đang xuất hiên một bóng hình. Người đàn ông mặc bộ đồ đen, chùm mũ kín mít, anh ta ngồi xổm trước chỗ cô từng ngã xuống, cành hoa bách hợp trên tay anh ta cũng đặt xuống. Phi Nhi chậm rãi tiến lại gần. - Ta không cố ý, cháu đừng theo ta nữa. Lần trước đâm phải bố cháu cũng là vô tình thôi. Cảnh sát cũng nói như vậy rồi.
Con đường vắng vẻ lạnh ngắt chỉ có hai người, Phi Nhi run run đưa tay túm vai người đàn ông, nước mắt theo viền mắt chảy dài bên má. Hắn ta. Hắn ta chính là hung thủ.
- Anh…- Giọng cô run rẩy.
Bầu trời đen kịt, ánh sáng yết ớt khiến cô không nhìn rõ. Sườn mặt người đàn ông quay ra, anh ta vừa nhìn thấy cô liền chạy bán sống bán chết. Người đó, là Peter.
Phi Nhi vội vàng đuổi theo anh ta. Trong đầu cô bỗng nhớ lại lần gặp anh ta khi cô bị Tuấn Thiên bắt cóc trên núi. Lúc đó cô thấy anh ta có sự ngượng ngập đến bây giờ cô mới hiểu ra. Thì ra, anh ta liên quan đến vụ việc đó.
Phi Nhi mải suy nghĩ mà lao trên đường. Đúng lúc ấy một chiếc xe tải đường dài lao tới. Phi Nhi chết sững đứng đường, trong đầu cô bỗng trống rỗng. Ánh đèn xe chiếc sáng khắp người cô.
Tuấn Thiên lao ra trước xe, anh chỉ kịp xô cô về bên kia đường. Phi Nhi trong giây phút ấy nhìn rõ khuôn mặt anh, anh sao vẫn đẹp trai đến vậy, người đàn ông cô yêu vẫn luôn như vậy. Phi Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004869/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.