- Cảm ơn cô giáo đã quan tâm An An tôi sẽ chú ý hơn.- Phi Nhi cầm túi xách chuẩn bị ra về.
Lục Quyên băn khoăn cuối cùng cũng thốt ra: “ Chị Mạc, anh Tuấn Thiên… ý em… anh ấy thực sự… thực sự… rất yêu chị. Anh ấy là bố của An An, em cũng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của chị trong bệnh viện…, nếu hai người có thể quay lại… điều đó… theo em là tốt nhất cho An An…”
Cô bất ngờ nhìn cô gái trước mặt, vậy là mọi người đều đã biết rồi sao, hóa ra bí mật cô giấu bấy lâu lại dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Trời đã vào thu, gió càng ngày càng lạnh hơn, Mạc Phi Nhi lẳng lặng nhìn ánh trăng. Trăng hôm nay rất sáng, An An cũng đã ngủ say bây giờ chỉ còn mỗi mình cô là còn thức. Từ hồi Tuấn Thiên về Bắc Kinh, cô tại tự tập cho mình một thói quen kì lạ, cô luôn mong ngóng nhìn xuống dưới đường, mong đợi sẽ thấy một chiếc xe quen thuộc, một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Lời nói của Lục Quyên cứ văng vẳng bên tai, ngay từ khi Tuấn Thiên xuất hiện Phi Nhi đã biết An An cần anh nhưng chỉ là cô muốn trốn tránh, muốn cứng đầu giấu diếm đến cùng. Không có bí mật nào là mãi mãi, cô biết sẽ có ngày phải đứng trước mặt anh nói cho anh biết sự thật nhưng cô lại lo lắng về phản ứng của anh. Mấy ngày qua cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu Tuấn Thiên chấp nhận An An, hẳn là điều tốt nhất cho thằng bé nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004834/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.