Lần đó anh bắt cóc cô rồi nhốt cô lại cộng thêm mấy chuyện của Uyển Nhi nên cô mới tức giận nghĩ ra chiêu trò hành hạ bữa ăn của anh nhưng trái với mong đợi của cô. Anh ăn hết sạch, thậm chí còn ăn đến nỗi cơ thể không khỏe. Khi ấy, cô lại nhận ra nếu anh bị như những gì mình muốn, anh đau một cô sẽ đau mười. Vì vậy mà sau này cô không bao giờ nấu cho anh những món rùng rợn như vậy nữa.
Tuấn Thiên sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đã tốt lên nhiều. Anh càng vui hơn khi mặc mấy bộ đồ cô mua cho đều vừa khít. Anh lượn lờ qua lại trước mắt cô cho đến khi cô chán nản phải đi ra ngoài.
- Em, em đi đâu thế.- Giọng nói đáng thương như bị bỏ rơi.
- Tôi, đi đón An An. Anh có muốn đi không? – Phi Nhi bị anh kéo lại thản nhiên trả lời.
Phi Nhi bật cười nhìn anh mặc quần áo ở nhà chân đi dép lê. Bộ dạng này quá khác biệt so với bộ dạng lạnh lùng mặc vet ở chỗ làm nhưng dù thế nào vẫn không che giấu được khuôn mặt cùng khí chất trời sinh. Trong lòng cô tự dưng nảy sinh cảm giác muốn độc chiếm vẻ ngoài này của anh để không người phụ nữ nào có thể nhìn thấy.
Xe dừng lại trước cổng nhà trẻ, Phi Nhi để mặc anh trong xe còn mình bước vào bên trong đón An An.
- Mẹ An An, chị có tiện trò chuyện chút không?- Lục Quyên ngượng ngùng kéo tay cô lại.
Phi Nhi bất ngờ nhìn cô giáo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004829/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.