Mãi về sau thằng bé mới thốt ra câu hoàn chỉnh:
- Cháu không có bố. Cháu chỉ có mẹ thôi.
Tuấn Thiên thoáng sững người. Anh vội đưa tay xoa lưng thằng bé, anh lại nhắc nó nhớ kỉ niệm không vui rồi.
- Bố không sống với mẹ con cháu. Mẹ cháu bảo bố cháu phải bảo vệ trái đất, không thể ở bên mẹ con cháu được.
Tuấn Thiên chăm chú lắng nghe An An thao thao bất tuyệt. Nghĩ bố mình là siêu nhân chắc chỉ có mình cô nói với con như thế.
- Chú biết không, mẹ cháu bảo bố cháu là siêu nhân bạc hà. Cháu sinh ra cũng có mùi bạc hà như bố cháu. Chú ngửi thử xem.
Nói rồi An An cũng vội vàng đứng dậy, cả cơ thể không vững đổ ập vào người anh.
- Chú, chú có mùi bạc hà. Không lẽ chú là…. Papa của cháu.- đôi mắt to tròn của An An lại hướng về phía anh, anh nhìn thấy trong đôi mắt có chút trông mong chờ đợi.
Hàn Tuấn Thiên khẽ xoa đầu nó, mỉm cười lắc đầu. Anh cảm thấy không nên nói dối trẻ con vẫn tốt hơn.
An An thấy vậy mặt tiu nghỉu buồn bã, chậm rãi trở về phòng. Thấy bộ dạng rầu rĩ của thằng bé, Hàn Tuấn Thiên không khỏi đau xót, anh thật sự rất muốn gật đầu. Nhiêu đấy cũng đủ thấy An An mong gặp bố thế nào. Đợi lúc cái bóng dáng nho nhỏ mất sau cánh cửa, Hàn Tuấn Thiên mới quay ra nhìn người phụ nữ say mèm trên ghế. Anh lấy chậu nước ra lau người rồi thay áo cho cô. Cô nôn ra đầy ngực, dính cả vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004818/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.