Lúc Hàn Tuấn Thiên về nhà thì phát hiện những lọ thuốc đặt trên bàn, anh vươn tay cầm lên xem.
“Thuốc bỏng sao, cô ấy bị bỏng sao? Cô ấy còn đau ở đâu nữa. Vì sao anh lại không hay biết gì hết.”
Những lời bác sĩ tư nói vẫn còn vang lên trong đầu anh:
“Cô ấy bị thiếu chất nặng, cơ thể còn đang mang thai nên tình trạng suy nhược càng rõ ràng hơn. Những vết thương trên mặt cô ấy là ai làm vậy? chẳng lẽ…”
Hàn Tuấn Thiên im lặng đưa mắt nhìn người con gái trên giường, vị bác sĩ cũng biết mình vừa đề cập đến vấn đề không được phép. Ông ta cũng nhanh chóng đổi chủ đề: “Cũng không nặng lắm nhưng tình trạng suy nhược này cũng có khả năng rằng trước đó đã bị thương khá nặng nên cơ thể nên mới có dấu hiệu suy nhược như vậy. Nhưng chỉ cần tẩm bổ ăn uống đầy đủ lấy sức sẽ không sao. Anh nên chú ý đến vợ mình nhiều hơn. Phụ nữ mang thai tâm trạng hay bất ổn, cũng rất nhạy cảm. Anh cũng đừng vì tức giận mà…”
Bác sĩ biết mình đã lỡ lời vội vàng chào hỏi rồi lao ra khỏi cửa. Hàn Tuấn Thiên ngồi cạnh cô rất lâu. Cô ngủ cũng không thoải mái, vẫn tiếp tục la hét, khóc lóc. Anh dịu dàng dỗ dành cô. Trong đầu lại nhớ đến tuýp thuốc trong phòng khách. Hàn Tuấn Thiên cũng bắt đầu tìm kiếm vết bỏng trên thân thể cô. Bàn chân, bàn tay, cánh tay, cổ cũng không có. Rốt cuộc cô bị bỏng ở đâu nhỉ. Mạc Phi Nhi đang nằm im bỗng đá chân trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-bat-dau-lai-mot-lan-nua-em-nhe/1004788/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.