Sáng sớm ngày hôm sau, khi gà vừa mới mở mắt Tô Bình đã bấm chuông ing ỏi đòi Duy Kiên mở cửa để chuyển đồ dùng cá nhân tới cho Tiêu Hàn. Cô nói rằng Minh Hy sợ cậu bất tiện nên cái gì cậu thường xuyên dùng ở nhà hắn đều nhét hết vào hành lý. Nhìn vào đống đồ đạc không thiếu thứ nào trước mắt, Tiêu Hàn bỗng nhiên có cảm giác mất mát. Dường như không có cậu ở bên cạnh, Minh Hy sống vô cùng tự do thoải mái. Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của hắn.
Thực ra cuộc sống ở chung của Tiêu Hàn và Duy Kiên khá tốt, ít nhất là đối với Tiêu Hàn. Ngày ba bữa Duy Kiên nấu, nhà cửa Duy Kiên dọn, quần áo Duy Kiên giặt,.... Tất cả mọi việc, việc gì cũng không đến tay Tiêu Hàn khiến cho cậu cuối cùng cũng sâu sắc nhận ra mặt tốt đẹp trong tính cách của Duy Kiên. Không chỉ có thế, cậu và hắn còn vô cùng trùng hợp học chung trường, Duy Kiên hơn Tiêu Hàn một tuổi, lực học xuất sắc đến mức vừa vào trường đã gây dựng được danh tiếng. So với một gia sư bạo lực như Tô Bình thì một gia sư miễn phí, tính tình nhẫn nại lại còn vừa giơ tay đã xuất hiện như Duy Kiên tốt hơn rất rất nhiều, Tiêu Hàn làm sao có thể không tận dụng triệt để cơ hội trời ban này được!
Có điều, tất cả những điều tốt đẹp mà Duy Kiên mang đến lại chẳng thể khiến Tiêu Hàn quên đi được quãng thời gian ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-song-cung-my-nam/2608990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.