Sáng hôm sau, khi Minh Hy tỉnh dậy Tiêu Hàn đã không còn nằm bên cạnh nữa, chăn gối cũng trở nên mát lạnh từ lúc nào. Đáng lẽ ra cậu có thể tự thức giấc mà không cần lay gọi, hắn phải cảm thấy vui mừng mới phải. Vậy mà...
Minh Hy khẽ thở dài, vắt tay lên trán che đi đôi hàng mày đang nhíu lại. Mặc dù cảm nhận được Tiêu Hàn đối với hắn cũng có tình cảm, thế nhưng Minh Hy vẫn lo sợ cậu sẽ giống như Kỳ Nhiên trước đây, sẽ có ngày bỏ rơi hắn, chân tâm của hắn sẽ lại bị tàn nhẫn dẫm đạp, một lần nữa. Yêu Tiêu Hàn, yêu một người cùng giới, lao vào tình yêu phải chịu định kiến của xã hội. Minh Hy thật sự muốn biết mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc sẽ đi đến đâu, là chung đường hay là qua đường.
Minh Hy vươn người ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười ảo não. Đã nói sẽ kiên nhẫn chờ câu trả lời vậy mà chính bản thân hắn lại không đặt quá nhiều hy vọng vào Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn rời nhà từ khi đường phố vẫn còn thưa thớt bóng người và đến trường khi tiếng trống vào học vừa vặn vang lên. Giữa khoảng thời gian ấy đã đi những đâu làm những gì thì cậu cũng không nhớ rõ, hình như chỉ đơn giản là lang thang hết nơi này đến nơi khác, hình như còn có tình cờ gặp gỡ vài người quen.
Bộ dạng hiện tại của Tiêu Hàn quả thật đã khiến không ít bạn học thầm giật mình. Chàng trai vốn luôn mang trên môi nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-song-cung-my-nam/2608987/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.