Đói đây là cảm giác hiện tại duy nhất của Lương Nghi Mai. Nàng thật sự là chịu không nổi. Lương Nghi Mai cẩn thận di chuyển cánh tay nhỏ và chân nhỏ của mình, chậm rãi trượt xuống giường đất....
Cái nhà này không có khả năng có ăn, chỉ có thể gửi hi vọng tới bên ngoài.
Lương Nghi Mai đứng ở trước cửa chính, bên trái là đường sườn núi, chắc là đường đi vào trong thôn, bên phải là một con đường thật dài, cũng không biết liền với hướng nào, chỉ còn lại có phía trước chính diện là rung cây. Lương Nghi Mai cân nhắc một chút, nếu dám ở nơi này an cư cuộ sống, có thể thấy được phiến rừng này vẫn là an toàn.
Lương Nghi Mai liền bước chân đi vào...
Lương Nghi Mai thật sự là cực kỳ mệt mỏi, nằng nhìn xung quanh, đã là cuối thu vào đầu đông, nơi nào còn có đồ ăn, nằng nằm liệt ngồi dưới đất, xem ra nàng nhất định sẽ đói chết chết như thế nào cũng không tốt, nhưng lại chọn cái chết bi thảm nhất là đói chết?
Trong rừng cây im ắng, còn có thể nghe thấy tiếng leng keng leng keng tiếng nước...Hử?Tiếng nước? Lương Nghi Mai bò dậy, nghiêng ngả lả đảo mà đi theo hướng tiếng nước...
Một dòng song nhỏ hiện ran gay trước mắt, Lương Nghi Mai ánh mắt sáng lên, bước nhanh chạy đến con song nhỏ, nhìn loáng thoáng cá trong nước hung phấn một trận, chỉ trong nháy mắt trong đầu nàng nảy lên vài biện pháp bắt cá, chỉ là nàng còn không kịp thực hiện, mà nhìn ảnh phản chiếu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-quy-dien-cu/2796933/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.