Tan học.
Duy Khải và Hạ An cùng đi bộ về nhà như mọi hôm.
Trong lòng Hạ An lúc này vẫn còn rất nhiều thắc mắc về cái bài giải toán lúc nãy, nếu cô mà không hỏi Duy Khải cho rõ ràng thì chắc cô sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.
"Duy Khải, cái bài giải đó cậu lấy đâu ra vậy?" Hạ An không dài dòng vào thẳng vấn đề luôn.
Duy Khải nghe thấy Hạ An hỏi thì bất chợt đứng lại, anh nhìn cô một lúc lâu.
Cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt một mí to tròn trong veo, khi ánh nắng vàng chiếu vào lại càng trong trẻo thêm gấp bội phần.
Bây giờ anh mới nhận ra đôi mắt của Hạ An rất đẹp. Đôi mắt đó không hề mang vẻ quyến rũ hay kiêu sa, cũng chẳng phải là đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn thần hồn điên đảo. Đôi mắt đó chỉ có thể được diễn tả bằng vỏn vẹn hai từ thôi "trong sáng".
Đúng vậy! Rất trong sáng, rất thuần khiết, không lẫn bụi trần, đôi khi nhìn vào mắt cô còn khiến cho người ta cảm nhận được ngay một điều cô gái này rất ngốc nghếch, rất dễ bị người ta lừa.
Anh tự hỏi liệu trên đời này bao nhiêu người có được ánh mắt này?
Duy Khải: "Không nói!" Rồi anh lại tiếp tục bước đi.
Hạ An vẫn không bỏ cuộc lẽo đẽo theo sau lưng anh như một cái đuôi, thật sự rất bám người: "Duy Khải, cậu không thể nói một chút cho tôi biết được sao?"
"Không!" Duy Khải rất dứt khoát,
Hạ An:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/3350898/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.