Duy Khải đưa tay sờ lên ngực trái của mình, cảm nhận được trái tim trong lòng ngực của mình đang đập rất nhanh, thật sự rất nhanh, nhất là vào cái lúc mà Hạ An hôn anh.
Bây giờ vẫn còn đập liên hồi.
Sao nó vẫn cứ đập mạnh mãi như vậy?
Làm thế nào để cho nó bình thường lại đây?
Hạ An kia hôn anh cho đã rồi co giò chạy đi, báo hại anh cứ ngồi ở đây ôm trái tim đập loạn của mình mãi.
Anh cảm thấy vụ việc lần này người chịu thiệt đó là anh!
Đến bữa trưa.
Hạ An ở trong bếp chần chừ mãi cho đến tận mười hai giờ mới dọn đồ ăn lên bàn.
Bầu không khí giữa hai người vẫn còn rất ngượng ngùng, từ nãy đến giờ không ai mở lời nói chuyện với ai, chỉ biết cắm mặt xuống bàn ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhau.
Duy Khải cảm thấy bầu không khí như thế này thật sự không ổn chút nào, liền kiếm chuyện để nói.
"Cá.. cá này của cậu chiên hơi bị khét, lần sau nhớ để nhỏ lửa lại.. còn canh này nữa hơi nhạt, nhưng không sao, lần đầu cậu nấu ăn như thế này đã là tốt lắm rồi."
Thật ra, Duy Khải là một người có hơi thẳng tính, có đôi chút cộc cằn, anh hoàn toàn không biết nói lời ngon tiếng ngọt là như thế nào, cho nên những lời thẳng thắn đó của anh đã khiến Hạ An có hơi tủi thân, có hơi tức giận.
Hạ An đứng dậy, có hơi tức giận nói với Duy Khải: "Nếu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/3335682/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.