Không xong rồi !
Cậu ta không phải sút bóng ghi bàn mà bất ngờ chuyền bóng cho người phía sau, cậu ta cố tình làm động tác giả để đánh lạc hướng Đăng Khoa.
Đăng Khoa nằm dưới đất, cố gắng lết người cản bóng, bằng mọi giá cũng không thể để đối phương ghi bàn được.
Đăng Khoa liền lợi dụng cột dọc khung thành, dùng chân đạp mạnh lấy thế ngã người nằm phía trước khung thành, ngay lúc này đối thủ sút bóng, trái bóng chưa kịp bay vào khung thành thì đã bị mặt của Đăng Khoa chặn lại rồi dội ra ngoài sân.
Đăng Khoa nằm dài dưới sân ôm lấy mặt mình.
Ngoài sân bây giờ mọi người như ngưng động lại chăm chú nhìn Đăng Khoa, không một ai nghĩ Đăng Khoa có thể cản được quả đó cả, ấy vậy mà cậu ta lại làm được.
Một giây sau, ngoài sân như vỡ tung lên bởi tiếng hò hét hô to tên của Đăng Khoa , vì cậu vừa cứu cả đội một bàn thua trông thấy, cậu hệt như một vị anh hùng.
" Đăng Khoa….Đăng Khoa…"
Có cậu bạn còn nhảy tưng tưng lên hét.
" Lớp trưởng quá đỉnh ! "
Đăng Khoa đứng dậy, một tay bịt mũi đang chảy máu , một tay giơ cao hảnh diện nhìn về phía mọi người ở ngoài sân đang hô to tên mình, xúc động muốn khóc.
Từ năm lớp sáu đến bây giờ, cậu đã làm lớp trưởng gần ba năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu có được hào quang của lớp trưởng .
Đây chính là hào quang của lớp trưởng, hào quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/3324637/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.