Lúc này, mẹ của Hạ An và dượng Hải ở trong nhà bếp vì nghe được tiếng khóc của cô nên đã vội vã chạy vào phòng.
Hạ An nhìn thấy mẹ liền nhào đến ôm chặt lấy bà mà khóc nấc lên.
" An, đừng sợ có mẹ ở đây. " Mẹ ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Dượng Hải bây giờ mới nhìn thấy mấy vết bầm trên cánh tay của Hạ An, lúc nãy vì cô mặc áo khoác nên ông không nhìn thấy được mấy vết bầm đó, ngay lập tức, cả người ông như sắp phát hỏa đến nơi, vì nghĩ rằng thằng con trời đánh của mình vừa hành hung cô.
Dượng Hải lớn tiếng :" Khải, cái thằng trời đánh này mày đám đánh con bé. "
" Tôi còn chưa đụng vào nó nữa, đánh ở đâu ra ? " Duy Khải oan ức nói.
Dượng Hải vừa nói vừa chỉ tay về phía Hạ An :" Cái thằng trời đánh này mày còn dám cãi, chứng cứ rõ ràng như thế mà mày còn dám cãi ? "
Hai cha con họ cứ cãi qua cãi lại inh ỏi như thế cho đến khi bà Thiên Ân xen vào cuộc cãi vã của hai người họ.
" Không phải như vậy đâu, không phải thằng bé đánh đâu anh đừng mắng thằng bé. "
" Đó, cha nghe chưa, đâu phải tôi đánh. "
" Em đừng có bao che cho nó. " Dượng Hải vẫn không tin.
Duy Khải phẫn nộ mà lớn tiếng :" Rốt cuộc tôi là con của cha hay nó là con của cha mà tôi nói lời nào cha cũng không tin tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/2740127/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.