Duy Khải trở về nhà thì trời đã chạng vạng tối.
Mẹ và dượng Hải vẫn chưa về nhà. Lúc chiều mẹ có gọi về cho Hạ An bảo hôm nay cửa tiệm đông khách nên sẽ về muộn, dặn cô ngủ sớm thì khoá cửa lại cẩn thận.
Lúc này, trong nhà chỉ có Hạ An và Duy Khải.
Đang ở trong phòng, nghe được tiếng cửa mở Hạ An giật thót mình, bước xuống giường đứng vào sát vách ngăn, nghiêng đầu ra xem thử thì đó là Duy Khải.
Duy Khải thấy Hạ An nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Hạ An rụt đầu lại vào vách. Duy Khải cũng chẳng thèm để ý đến cô mà lên giường nằm.
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên ắng đến lạ lùng.
Tiếng thở đều đều của Duy Khải vang lên bên tai Hạ An. Hạ An sợ hãi trèo lên giường, cuộn tròn người lại với tay lấy tấm chăn trùm kín cả người .
Đối với một cô gái yếu đuối như cô thì chỉ có thể làm cách này như để bảo vệ chính bản thân mình, không hiểu sao ở trong chăn cô mới có cảm giác an toàn, rất an toàn, nếu được thì cô chỉ muốn trốn trong đây mãi không ra ngoài nữa.
Từ trước đến giờ ngoài mẹ ra cô chưa bao giờ dám đến gần người lạ , bây giờ lại không những đến gần mà còn phải ở chung phòng nữa, đều này khiến cô vô cùng lo lắng.
Mặc dù là buổi tối, nhưng thời tiết mùa hè vốn dĩ chẳng mát mẻ dễ chịu gì, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/2740121/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.