Vài phút sau, Hạ An bưng một tô mì nóng hôi hổi vào phòng.
Duy Khải cầm lấy tô mì, nhưng do tay bị thương vừa cong lên một chút đã nhói đau, nên anh hoàn toàn không thể cầm được tô mì.
Thấy vậy, Hạ An cầm tô mì giúp anh. Anh cũng không từ chối, dùng đôi đũa gắp mì lên ăn.
Đang ăn thì Duy Khải chợt nhớ ra một điều gì đó mà nói với Hạ An :" Chuyện tôi bị thương không được nói với cha tôi. "
Hạ An gật đầu rồi " ừ " một tiếng.
Dường như những với những đứa trẻ không có được một mái ấm gia đình hoàn chỉnh như cô và Duy Khải thường sẽ trưởng thành trước những bạn bè đồng trang lứa khác.
Bởi vì cả cô và anh biết, họ không thể khóc la ầm ĩ, nằn nặc đòi bố mẹ mua cho mình một món đồ nào đó mà mình thích giống như bạn bè của họ, bởi vì sẽ chẳng ai quan tâm họ.
Những người cha, người mẹ của họ vì cơm áo gạo tiền, vì cuộc sống của họ nên phải vất vả làm lụng, nếu có quan tâm thì cung chỉ trong giây lát, chứ không thể nào ngày ngày kè kè bên họ chăm sóc cho họ từng chút một.
Thậm chí có đôi khi, chính họ còn phải học cách mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa tinh thần cho cha mẹ, không thể để cho cha mẹ lo lắng về họ.
Sau khi Duy Khải ăn xong, Hạ An đem tô xuống nhà dưới rửa. Đang đi nửa chừng thì cô bất chợt vòng lại vào phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach/2740116/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.