Duy Khải vừa bước vào nghe thấy vậy thì la om sòm lên, ngăn cản Duy Anh gọi chị ba:" Cái gì mà chị ba? Phải gọi là chị hai mới đúng. "
Hạ An nhìn anh nói:" Đúng cái gì?" Theo vai vế trong nhà, cô là chị ba đúng rồi còn gì nữa.
Duy Khải bỏ túi đồ xuống nghe một cái bịch, nhìn vào khoé môi hơi cong lên của cô gái kia mà nói:" Em đang chọc tức anh có phải không?"
Duy Khải đột nhiên quay qua Duy Anh hỏi:" Vợ của anh hai phải gọi là gì?"
Vừa dứt câu, Duy Khải đã trừng mắt lên cảnh cáo nếu nói sai nhất định mày sẽ có chuyện, ăn được cái tết ngon hay không là nhờ vào cái miệng của mày đó.
Hạ An nhìn thấy anh ta như vậy thì có chút buồn cười, giải vây cho Duy Anh:" Thế anh cưới vợ chưa mà hỏi thằng bé?"
Duy Khải nghe xong câu này của cô thì tức muốn nổ phổi, vẫn nhất quyết không tha cho Duy Anh:" Nói đi, vợ của anh hai gọi là gì?" Cái này gọi là giận cá chém thớt mà.
Nội tâm của Duy Anh bây giờ đang gào thét dữ dội.
Hai cái ông bà nào có thôi đi không?
Ăn miếng bánh mà cũng không yên nữa là sao vậy trời?
Mặc dù đang ở trong thế khó nhưng Duy Anh rất thông minh, rất biết cách xử lý tình huống.
Thằng bé bước lại nhận lấy hộp bánh trong tay Hạ An rồi nói:" Cảm ơn chị!"
Duy Khải đang chờ nó nói cảm ơn chị gì, hai hay ba, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-phong-cach-vach-phan-2/3512451/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.